Thân thể to lớn của hắn dưới ngón tay trắng nõn của cô, càng hiện ra sự mạnh mẽ của hắn, ngón tay xẹt qua bả vai màu lúa mì , sau đó lột áo sơ mi của hắn ra.
Đường cong của bắp thịt to lớn, ngực bụng lưu động như dãy núi, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên làn da trần trụi của hắn, hiện lên một tầng ánh sáng mê người. Mặt mày hắn lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh, giống như chuyện gì cũng không thể tác động lên hắn, nhưng mà lại có một túi da đầy dục vọng.
Tay Đồng Tiêu Tiêu dạo chơi ở cổ và bả vai hắn, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Cố Dĩ Nguy không thích ứng được với tầm mắt nóng bỏng của cô, giữ chặt tay đang đi xuống của cô :" Có thể không?"
Đồng Tiêu Tiêu thu tay về.
Cố Dĩ Nguy cho rằng cuối cùng cũng có thể vào vấn đề chính, Đồng Tiêu Tiêu lại xoay người , chạy đến bàn vẽ. Thiếu nữ bình tĩnh, ánh mắt chuyên chú, động tác đâu vào đấy mà thuần thục đùa nghịch bàn vẽ cùng màu vẽ, giống như là không thèm để ý đến Cố Dĩ Nguy.
Hiện tại là cuối thu, bầu trời vẫn còn nắng. Không hiểu có phải là do đó hay không, mà cả người hắn khô nóng, phía dưới dần dần dựng lên.
Nhưng mà nhìn khuôn mặt bình tĩnh của thiếu nữ, một cái ý tưởng trào lên trong lòng hắn.
"Đồng Tiêu Tiêu." Cố Dĩ Nguy nghiêm mặt, "Không phải là em bảo anh ngồi đây đợi em vẽ à"
Lúc này Đồng Tiêu Tiêu mới từ trong thế giới của mình đi ra, không ngẩng đầu , nói:" Ừm".
Cô bổ sung thêm: "Anh làm người mẫu cho em đi, là người mẫu khỏa thân đó".
Không khí rơi vào im lặng , Cố Dĩ Nguy nhất thời không nói chuyện.
Hắn nghi ngờ có phải là hắn biến thái hay Đồng Tiêu Tiêu biến thái nữa.
Cô cố ý tốn nhiều sức như vậy , chính là muốn hắn làm người mẫu khỏa thân?
Cố Dĩ Nguy nghĩ vậy , cũng liền hỏi như vậy.
Đồng Tiêu Tiêu nở nụ cười.
Cô buông đồ vật, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nghiêm túc nhìn Cố Dĩ Nguy, trong mắt lại không chút nào che giấu được khát vọng cùng dã tâm: "Tất nhiên là không phải rồi, em hi vọng sẽ có được anh".
Đôi tay của Tiêu Tiêu chính là đôi tay trời sinh để vẽ.
Cô rất thích bộ dáng của thế giới dưới ngón tay của cô, chậm rãi nở rộ, cho dù là đồ vật buồn tẻ hay nhỏ bé, dưới ngòi bút của cô, đều toát lên vẻ xinh đẹp.
Người khác đều khen cô vẽ rất đẹp, rất ngây thơ, rất linh động và thú vị, nhưng không một ai biết, Đồng Tiêu Tiêu thích vẽ nhất chính là hắc ám vô tận, dục vọng đậm đặc, tà ác và hủy diệt.
Bức tranh đầu tiên mà năm 12 tuổi cô vẽ, đã bị mẹ cô xé nát, từ đó Đồng Tiêu Tiêu không vẽ lại ánh mặt trời nữa.
Chỉ có ở phòng vẽ tranh này, cô mới làm chính mình.
Vì thế, sau khi cô lớn lên, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Dĩ Nguy, liền hi vọng có được hắn, muốn vẽ hắn trên giấy.
Cô rất thích đóa hoa ác độc nở rộ dưới túi da hoàn mỹ, cùng linh hồn chết lặng đan vào thành một khúc ai ca.
Cố Dĩ Nguy thấy rõ ánh mắt của thiếu nữ. Ánh mắt của cô tràn ngập cuồng nhiệt cùng khát cầu với đồ vật, giống như là tâm lí tình yêu, không chứa nổi đồ vật khác nhúng chàm.
Cố Dĩ Nguy quan sát gian phòng vẽ tranh này.
Gian phòng vẽ tranh này, hình như cũng ít sử dụng , chủ nhân cũng không có dụng tâm xử lý nó, một vài bức treo trên tường là những nét vẽ non nớt, đầy hỗn loạn , như là tùy ý hắt màu lên.
Nhưng mà nếu nhìn cẩn thận, mỗi một bức họa đều có thể đánh vào chỗ sâu của linh hồn.
Rất khó có thể tưởng tượng, những nét vẽ làm người ta kinh sợ này, lại là do thiếu nữ trước mặt này vẽ ra.
Đồng Tiêu Tiêu cười hì hì nói: "Cố ca ca, anh sẽ không thẹn thùng đi".
Ánh mắt của cô dừng ở quần Cố Dĩ Nguy , cười đến giống như con mèo thực hiện được nhiệm vụ.
"Đã quên cởi quần cho Cố ca ca rồi, anh tự cởi hay là em giúp anh?"
Cố Dĩ Nguy chưa từng có thói quen làm tình nhân cởi quần áo, nhưng mà nhìn nụ cười của thiếu nữ , hắn cười, đứng thẳng người, không chút nào che dấu dục vọng của bản thân.
"Vậy làm phiền Tiêu Tiêu rồi."
Tay Đồng Tiêu Tiêu dừng trong chốc lát, hướng về giữa hai chân Cố Dĩ Nguy.
Đồng Tiêu Tiêu đã vẽ qua không ít người mẫu khỏa thân, dù dáng người hay khuôn mặt đều hoàn mỹ, nhưng lại không so được với người đàn ông trước mặt này.
Đúng là loại hoàn mỹ nhưng thối nát này hấp dẫn Đồng Tiêu Tiêu.
Cô chỉ muốn Cố Dĩ Nguy làm người mẫu cho cô , để vẽ ra một tác phẩm hoàn mỹ mà thôi.
Đồng Tiêu Tiêu có chút do dự với dây lưng của Cố Dĩ Nguy , bởi vì không quen thuộc nên khi cởi ra, nó phát ra tiếng.
Cố Dĩ Nguy từ trên cao nhìn xuống động tác của cô, cúi đầu nói:" Em không được?".
Đồng Tiêu Tiêu liếc nhìn Cố Dĩ Nguy một cái, hào phóng thừa nhận: "Em không có thích cởi quần áo của người mẫu"
Cô cũng không có nhu cầu làm tình với hắn.
Đối với Đồng Tiêu Tiêu mà nói, vẽ một chút đã thỏa mãn dục vọng và tinh thần của cô rồi, còn những người đàn ông, thì cô chỉ chú ý tới khung xương và vẻ ngoài để có thể vẽ lên giấy sao cho hoàn mỹ.
Vất vả cởi bỏ dây lưng, Đồng Tiêu Tiêu do dự một chút, kéo quần hắn xuống, không cẩn thận kéo luôn quần lót.
Tính khí thoát khỏi quần lót, nhảy ra bên ngoài, mặc dù không cứng toàn bộ, nhưng đã từ trong bụi có, ló đầu ra, nhảy lên tay của thiếu nữ.
Tay Đồng Tiêu Tiêu như là bị phỏng, rụt trở về.
"... . Biến thái nha" Đồng Tiêu Tiêu nhịn không được mắng, "Ai cũng không chạm vào liền cứng rắn thành như vậy, anh rất thiếu phụ nữ à"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]