Hôn lễ đã bắt đầu.
Âm thanh tao nhã của đàn dương cầm vang lên trong hôn lễ, màu xanh của biển được trang trí lãng mạng, đóa hoa thủy tinh tô điểm thêm, tất cả đều được phủ kín toàn bộ lễ đường, đường đi dành cho chú rể và cô dâu là màu trắng, hai bên còn có hoa, tất cả như một bức tranh hoàn mỹ.
Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn chiếu vào cô dâu chú rể, họ giống như là một đôi trời sinh để dành cho nhau.
Đàm Trăn đứng ở trong đám đông, ngửa đầu nhìn về phía cô dâu chú rể , liền Cố Dĩ Nguy đến cũng không phát hiện.
Cố Dĩ Nguy không nhẫn tâm quấy rầy Đàm Trăn, nhưng mà hắn chú ý tới khóe mắt Đàm Trăn ướt át.
Ngực hắn đau nhói, hắn nhẹ nhàng nắm tay Đàm Trăn:"Trăn Trăn?"
Đôi mắt Đàm Trăn ửng hồng , nhìn thấy Cố Dĩ Nguy, liền vội vàng lau nước mắt, nói : "Chồng , anh đi đâu vậy? Nửa ngày cũng không thấy bóng dáng anh đâu hết".
Cố Dĩ Nguy không trả lời cô , duỗi tay xoa khóe mắt cô.
"Tại sao lại khóc?"
Đàm Trăn nhào vào lòng Cố Dĩ Nguy , ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn : "... Không có gì. Chỉ là cảm thấy hâm mộ."
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Dĩ Nguy, đột nhiên hỏi ra vấn đề mà cô chưa từng hỏi:"Chồng, anh sẽ mãi mãi yêu em như vậy đúng không?"
Đàm Trăn không nghi ngờ về tình yêu mà Cố Dĩ Nguy dành cho cô.
Quen biết hơn mười năm, lúc niên thiếu, Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569456/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.