Tỉnh dậy vào hôm sau, Đàm Trăn đau đớn sờ eo của mình, nhịn không được, đánh Cố Dĩ Nguy, miệng oán giận.
"Chồng, hôm qua chồng hung dữ quá".
Cố Dĩ Nguy nhanh chóng giữ lấy tay cô, đưa lên miệng, hôn một cái, ôm thân thể trần truồng của cô vào lòng, nhắm mắt, ngửi tóc cô.
"Thoải mái không? Trăn Trăn?".
Đàm Trăn ở trong lòng hắn, hắn lại không biết xấu hổ mà hỏi.
Hai người kết hôn 6 năm, phần lớn lúc Cố Dĩ Nguy ở trên giường, đều ôn nhu. Nhưng khoảng thời gian này, Cố Dĩ Nguy ở trên giường , càng ngày càng hung, có lúc, cô chịu không được, cầu xin hắn nhẹ chút, Cố Dĩ Nguy mới làm nhẹ, ôm cô vào lòng.
Thật ra, sự ôn nhu của tình yêu, cô đã quá thích, nhưng chồng cô hung dữ, cô lại càng thích.
Đàm Trăn xoa khuôn mặt của mình, mới nhớ ra có chuyện quan trọng.
"Dạo gần đây, mẹ nằm ở bệnh viện, trường Thơ Thơ đã tốt nghiệp, lại không cho em ấy ở đó nữa, một mình em ấy ở nhà cũng không được, nên em tính đón em ấy về đây ở với chúng ta".
"Đúng lúc em ấy cũng đi thực tập ở công ty anh, đưa đón cũng thuận tiện nữa".
Cố Dĩ Nguy nhắm mắt, không biết nghĩ gì, một lúc lâu, mới "ừ" một tiếng.
Đàm Thơ sẽ tới đây ở?.
Hắn thừa nhận, hắn có ý nghĩ gì đó với Đàm Thơ. Một người trầm mặc , thờ ơ không có điểm gì thu hút, nhưng một cái nhăn mày, một nụ cười, lúc nào cũng có thể kích thích dục vọng sâu trong nội tâm của hắn, là loại khát vọng đến từ linh hồn.
Nhưng Đàm Thơ rất quy củ, ít nói, có bạn trai, không thể phát sinh quan hệ với hắn. Huống hồ, nếu như vậy....thì rất xin lỗi Trăn Trăn.
Cố Dĩ Nguy dẹp suy nghĩ đó qua một bên, hôn lên trán của Đàm Trăn.
Ngày hôm sau, hắn và Đàm Trăn đi đến trường của Đàm Thơ , chuẩn bị đón Đàm Thơ về nhà. Chiếc xe không thể đi vào trong, vợ chồng hai người đành phải dừng xe ở cổng trường. Đàm Trăn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cầm lấy bút chì vẽ một chút, Cố Dĩ Nguy tựa vào ghế điều khiển,cầm điện thoại xử lý công việc.
Đúng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, xuyên qua cửa kính xe, nhìn thấy hai người đi đến, sắc mặt thay đổi.
"Trăn trăn,muốn uống gì không? Anh đi mua nước."
Đàm Trăn trầm mê với vẽ, chỉ gật đầu.
Cố Dĩ Nguy xuống xe, đóng cửa xe.
"Anh rể?" Đàm Thơ nghênh diện đi đến, "Anh chị đợi lâu không?"
Bởi vì chiếc xe không thể vào trong trường, cho nên Đàm Thơ đã chuyển phát về nhà, lúc này, chỉ mang theo một cái rương hành lý nhỏ cùng túi xách.
Cố Dĩ Nguy không trả lời, ánh mắt rơi vào người mặc váy xanh kế bên Đàm Thơ.
Chu Mạt.
Chu Mạt nhìn thấy hắn , sắc mặt trắng nhợt, mờ mịt mở to mắt, dĩ nhiên là nhìn thấy Cố Dĩ Nguy, có chút sợ hãi.
"Vị này là bạn của em?" Sắc mặt Cố Dĩ Nguy rất nhanh khôi phục tự nhiên, giống như là không biết Chu Mạt vậy.
"Vâng ạ, học muội rất đáng yêu ." Đàm thơ Tiếu Tiếu, " Còn tới giúp em thu dọn đồ đạc nữa ."
"Bạn trai em đâu? Anh ta không tới giúp em khiêng đồ?"
"Anh ấy? Đã chia tay." Đàm Thơ không để ý chút nào nói.
Cố Dĩ Nguy nghĩ đến người khóc trong điện thoại lần trước.
Ách.
Cố Dĩ Nguy không nói gì, liếc nhìn Chu Mạt một cái.
"Em lên xe trước đi , chị em ở bên trong chờ em đó , anh đi mua nước".
Chu Mạt kiệt lực che giấu cảm xúc, nói với Đàm Thơ, có chút việc nên đi trước.
Đàm Thơ cười, nói với cô ấy tiếng cảm ơn.
Chu Mạt miễn cưỡng nói không quan hệ, quay đầu đi một lúc, sau đó lập tức quẹo vào cái hẻm nhỏ kế bên cổng trường học.
Cố Dĩ Nguy ở bên trong chờ đợi cô.
"Cô quen biết Đàm Thơ?" Cố Dĩ Nguy trực tiếp mở miệng nói.
"Tiên sinh. . . . Em không biết ngài chính là anh rể của Đàm Thơ." Chu Mạt liền vội vàng giải thích, "Đàm Thơ là học tỷ của em , quen nhau trong một hoạt động của trường .Tính tình của chúng em rất hợp nhau , sau đó liền trở thành bạn bè."
"Khi nào? Ai chủ động nhận thức ai?" Cố Dĩ Nguy nhéo mi.
"Hơn một tháng trước a, là Đàm Thơ làm quen với em trước." Chu Mạt nghĩ , thận trọng nói, "Tiên sinh, có vấn đề gì không? Em không thể làm bạn bè với Đàm Thơ sao ạ?"
Cố Dĩ Nguy trầm mặc một lúc , nói: "Không có vấn đề gì. Cô và em ấy cứ như bình thường là được rồi. Nhưng chuyện của tôi và cô, thì cô nên biết phải làm sao rồi đó"
Chu Mạt liên tục gật đầu, "Vâng, tiên sinh, em sẽ không nói một chữ."
Chu Mạt không nghĩ đến, khó khăn lắm mới làm quen được với người có tính tình giống mình, vậy mà lại là em vợ của kim chủ bao nuôi mình.
Nhìn tình hình lúc nãy, vợ của tiên sinh hẳn là ở trong xe chờ đợi hắn.
Chu Mạt thở ra một hơi, đây có phải là tu la tràng không vậy , sơ ý một chút, chuyện của cô và tiên sinh có khi bại lộ.
Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn
Cố Dĩ Nguy suy nghĩ so với ý tưởng của Chu Mạt càng xa hơn, chớp mắt như có dòng điện chạy qua não của hắn , có cái gì đó cuồn cuộn kêu gào.
Cố Dĩ Nguy nghĩ , sau đó nói: "Cô có biết Đàm Thơ và bạn trai xảy ra chuyện gì không?"
"Hả?"
Chu Mạt cảm thấy kỳ quái, bình thường tiên sinh không quan tâm chuyện của người khác , cho dù có là cô em vợ thì cũng không nên chứ.
Nhưng mà cô không dám nghĩ sâu, chỉ nói : "Em cũng chỉ biết được một ít , nửa tháng trước, Đàm Thơ chia tay với bạn trai,nhưng mà bạn trai của chị ấy không muốn chia tay, luôn muốn hợp lại với chị ấy ."
Cố Dĩ Nguy trở về, cầm theo mấy chai nước khoáng , ngồi vào xe.
Đàm Trăn thân thiết nói chuyện tốt nghiệp với Đàm Thơ, Đàm Trăn nói chuyện ôn nhu lại tràn ngập hứng thú cùng kiên nhẫn, Đàm Thơ khéo léo đáp lại chị gái, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào.
Nhìn giống như chị em thân thiết.
Lúc Cố Dĩ Nguy lên xe , nhìn về phía Đàm Thơ, khuôn mặt trắng nõn ,cả khuôn mặt như tràn ngập ánh nắng. Từ trước đến nay, cô luôn mỉm cười vui vẻ,nói chuyện với chị gái.
Cố Dĩ Nguy rũ mắt , nâng tay lên chuẩn bị lái xe, như là dự liệu được cái gì, bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn vào kính chiếu hậu.
Đàm Thơ khẽ cười , nhìn hắn.
--------------------Mọi người nhấn sao cho mình với🥺
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]