Tỉnh dậy vào hôm sau, Đàm Trăn đau đớn sờ eo của mình, nhịn không được, đánh Cố Dĩ Nguy, miệng oán giận.
"Chồng, hôm qua chồng hung dữ quá".
Cố Dĩ Nguy nhanh chóng giữ lấy tay cô, đưa lên miệng, hôn một cái, ôm thân thể trần truồng của cô vào lòng, nhắm mắt, ngửi tóc cô.
"Thoải mái không? Trăn Trăn?".
Đàm Trăn ở trong lòng hắn, hắn lại không biết xấu hổ mà hỏi.
Hai người kết hôn 6 năm, phần lớn lúc Cố Dĩ Nguy ở trên giường, đều ôn nhu. Nhưng khoảng thời gian này, Cố Dĩ Nguy ở trên giường , càng ngày càng hung, có lúc, cô chịu không được, cầu xin hắn nhẹ chút, Cố Dĩ Nguy mới làm nhẹ, ôm cô vào lòng.
Thật ra, sự ôn nhu của tình yêu, cô đã quá thích, nhưng chồng cô hung dữ, cô lại càng thích.
Đàm Trăn xoa khuôn mặt của mình, mới nhớ ra có chuyện quan trọng.
"Dạo gần đây, mẹ nằm ở bệnh viện, trường Thơ Thơ đã tốt nghiệp, lại không cho em ấy ở đó nữa, một mình em ấy ở nhà cũng không được, nên em tính đón em ấy về đây ở với chúng ta".
"Đúng lúc em ấy cũng đi thực tập ở công ty anh, đưa đón cũng thuận tiện nữa".
Cố Dĩ Nguy nhắm mắt, không biết nghĩ gì, một lúc lâu, mới "ừ" một tiếng.
Đàm Thơ sẽ tới đây ở?.
Hắn thừa nhận, hắn có ý nghĩ gì đó với Đàm Thơ. Một người trầm mặc , thờ ơ không có điểm gì thu hút, nhưng một cái nhăn mày, một nụ cười, lúc nào cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569430/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.