Cố Dĩ Nguy ngẩn ngơ ngồi trong phòng làm việc, văn kiện ở trên bàn cũng không xem.
Sáng hôm sau của đêm đó, hắn liền phát hiện, mình ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trong xe. Nếu không phải trên tay còn vết đỏ, hắn sẽ cảm thấy đó là một giấc mơ.
Quả nhiên, Đàm Trăn cũng không biết, chỉ cho rằng hắn tạm thời đi công tác. Sẵn tiện, Cố Dĩ Nguy ở lại khách sạn mấy ngày, dấu vết trên người hết rồi, mới về nhà.
Nửa tháng trôi qua, khoảng thời gian này, hắn có chút thất thần. Dù sao bị người khác trói buộc làm tình, cũng là một sự kiện kỳ lạ và kích thích, hơn nữa không biết là do không gian hay do thân thể của hai người rất phù hợp, mà khoái cảm rất mãnh liệt, hắn có chút luyến tiếc.
Mặc dù người kia nói dừng ở đây, nhưng hắn lại không cam lòng, lưu ý những nữ nhân bên người có vị của người kia không. Tuy rằng về nhà đối mặt với vợ , cũng sẽ cảm thấy áy náy, nhưng nhiều lần như vậy, cũng thành thói quen.
Nhưng hắn lại không phát hiện dấu vết của người kia.
Đang suy nghĩ, xuất hiện một giọng nữ bên cạnh.
"Anh rể, anh rể".
Cố Dĩ Nguy lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Đàm Thơ, nhíu mi.
Tâm lý Cố Dĩ Nguy chấn động, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Thật ra, trong lòng hắn, khuôn mặt của Đàm Thơ rất mơ hồ. Bởi vì tránh cho thân thể có phản ứng, nên rất ít khi nhìn thẳng cô, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569426/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.