🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Dĩ Nguy ngẩn ngơ ngồi trong phòng làm việc, văn kiện ở trên bàn cũng không xem.

Sáng hôm sau của đêm đó, hắn liền phát hiện, mình ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trong xe. Nếu không phải trên tay còn vết đỏ, hắn sẽ cảm thấy đó là một giấc mơ.

Quả nhiên, Đàm Trăn cũng không biết, chỉ cho rằng hắn tạm thời đi công tác. Sẵn tiện, Cố Dĩ Nguy ở lại khách sạn mấy ngày, dấu vết trên người hết rồi, mới về nhà.

Nửa tháng trôi qua, khoảng thời gian này, hắn có chút thất thần. Dù sao bị người khác trói buộc làm tình, cũng là một sự kiện kỳ lạ và kích thích, hơn nữa không biết là do không gian hay do thân thể của hai người rất phù hợp, mà khoái cảm rất mãnh liệt, hắn có chút luyến tiếc.

Mặc dù người kia nói dừng ở đây, nhưng hắn lại không cam lòng, lưu ý những nữ nhân bên người có vị của người kia không. Tuy rằng về nhà đối mặt với vợ , cũng sẽ cảm thấy áy náy, nhưng nhiều lần như vậy, cũng thành thói quen.

Nhưng hắn lại không phát hiện dấu vết của người kia.

Đang suy nghĩ, xuất hiện một giọng nữ bên cạnh.

"Anh rể, anh rể".

Cố Dĩ Nguy lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Đàm Thơ, nhíu mi.

Tâm lý Cố Dĩ Nguy chấn động, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Thật ra, trong lòng hắn, khuôn mặt của Đàm Thơ rất mơ hồ. Bởi vì tránh cho thân thể có phản ứng, nên rất ít khi nhìn thẳng cô, còn Đàm Thơ thì quen với việc trầm mặc, hai người cũng ít khi gặp mặt, bây giờ cũng có thể nói là không quen thuộc cho lắm.

Nhưng bỗng nhiên khuôn mặt hoàn chỉnh của Đàm Thơ, xuất hiện trước mặt hắn, hắn có chút khó thích ứng.

"Sao vậy?" Hắng lặng lẽ nói.

"Vừa rồi chị của em có điện thoại, nói mẹ bị té, chân bị thương, bảo chúng ta đi bệnh viện" Biểu cảm Đàm Thơ có chút lo lắng.

Cố Dĩ Nguy biết đây không phải chuyện nhỏ, lập tức mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Đàm Trăn, tin nhắn gửi từ nửa tiếng trước.

"Đi thôi, anh lái xe, chúng ta cùng đi".

Rất nhanh hai người đã đến bệnh viện. Đàm Trăn ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, biểu cảm lo lắng, nhìn thấy hai người đến, vội vàng chạy lên trước mặt hai người.

Nói hai ba câu, Cố Dĩ Nguy mới biết được, mẹ Đàm nhảy ở quảng trường, không cẩn thận vấp té, chân bị thương. Cũng không nghiêm trọng lắm , nhưng xương cốt của người già yếu ớt, nên phải ở lại bệnh viện ,quan sát vài ngày.

Bác sĩ xử lí xong cho mẹ Đàm, ba người mới đi vào.

Cố Dĩ Nguy đi cùng Đàm Trăn, mở miệng nói:"Mẹ, mẹ cảm giác như thế nào?".

Một bên, Đàm Thơ im lặng nhìn, mẹ Đàm cũng không nhìn cô.

Cha của Đàm Trăn và Đàm Thơ, đã qua đời từ rất sớm, ký ức của hai người chỉ có sống nương tựa với mẹ.

Từ trước đến nay, đều là như vậy, mẹ lúc nào cũng luôn quan tâm đến chị gái ưu tú, còn với cô, không nói là ngược đãi, nhưng cũng không thân thiết.

Về sau, chị gái có chồng ưu tú đẹp trai, trong mắt mẹ cũng chỉ có hai người bọn họ.

Đàm Thơ đã quen rồi.

Cô giống như một đứa trẻ hiếu thuận, ngượng ngùng nhìn mẹ Đàm, đột nhiên đụng phải ánh mắt của Cố Dĩ Nguy.

Hai người sửng sốt một lúc, sau đó không hẹn mà quay đầu.

Sau đó, an bài chuyện nằm viện của mẹ Đàm.

Mẹ Đàm vốn không thích nằm viện, dù sao người cao tuổi đều là vậy, nhưng cần phải ở lại bệnh viện,để tiện quan sát.

Vừa vặn, đêm nay , Đàm Trăn có chuyện cần nói với nhân viên phụ trách cuộc thi kia, nên sắp xếp ổn thỏa cho mẹ Đàm xong, liền đi trước.

Bên trong phòng bệnh vip, mẹ Đàm đã ngủ rồi, chỉ có Đàm Thơ cùng Cố Dĩ Nguy nhìn nhau, không nói gì.

Đàm Thơ nói với Cố Dĩ Nguy:" Anh rể, anh đi trước đi, em ở lại với mẹ là được rồi".

Cố Dĩ Nguy vừa muốn nói cái gì, điện thoại của Đàm Thơ vang lên, cô cầm điện thoại, sắc mặc có chút kì lạ.

Nhưng mà vẫn nghe.

Đàm Thơ đi ra ngoài nghe điện thoại, Cố Dĩ Nguy sẽ không nghe lén, nhưng âm thanh trong điện thoại của Đàm Thơ quá to, Cố Dĩ Nguy cũng không có biện pháp gì.

Là giọng của con trai, người đó đang khóc.

Cố Dĩ Nguy ngồi trên sofa, nghĩ, Đàm Thơ cãi nhau với bạn trai?.

Hắn ngồi trên sofa, chán muốn chết, lúc này, cửa phòng mở ra, y tá đi vào thay đồ mới cho bệnh nhân.

Sau khi xong việc, cô y tá mở miệng, ôn nhu nói:"Tiên sinh, có thể giúp tôi lấy cái kia được không, tôi với không tới". Cô y tá chỉ hộp đồ ở trên chỗ cao nhất của tủ đồ, với chiều cao của cô ấy, quả thật là không tới.

Cố Dĩ Nguy đứng lên, giơ tay đem nó xuống.

Mà cô y tá này hình như không biết điều cho lắm, rụt rụt thân thể của mình, thân thể nhỏ nhắn lập tức tiến vào lồng ngực của nam nhân. Sau đó cô ta ngẩng đầu, nhìn về nam nhân.

Tim Cố Dĩ Nguy đập nhanh, lúc này mới quan sát khuôn mặt của cô y tá.

Vóc dáng của cô ta, xác thực rất nhỏ nhắn, bộ dạng trong sáng, đáng yêu, kết hợp với đồng phục của y tá, lại có cảm giác cấm kỵ. Nhất là cổ áo mở, lộ ra khe rãnh, có dục vọng muốn người ta tìm hiểu.

Nam nhân đều là động vật thị giác, Cố Dĩ Nguy thừa nhận, cô y tá này làm cho tâm hắn ngứa ngáy, nhưng lại không đói khát đến mức mẹ vợ đang trên giường bệnh, mà mình lại đi làm tình với người ta.

Vì thế, hắn lễ phép cười, đưa hộp đồ cho y tá. Cô y tá cứng đờ, sau đó nhanh chóng khôi phục lại, nói cảm ơn rồi đi ra ngoài.

Y tá vừa đi, Đàm Thơ đã nói chuyện điện thoại xong, cô không có biểu cảm gì, nhìn Cố Dĩ Nguy nói:" Anh rể, đột nhiên em có việc, làm phiền anh ở lại , chăm sóc mẹ một lúc được không ạ? Buổi tối em sẽ trở lại".

Cố Dĩ Nguy nghi ngờ , chắc hẳn cô cãi nhau với bạn trai, nên khéo léo cười nói:" Không có việc gì, đó cũng là mẹ của anh, nên em đi đi".

Vì thế Đàm Thơ đi.

--------------

Xin lỗi mọi người nha, do tui đi chơi, nên giờ mới ra chương được=))))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.