Đang im lặng, tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào".
Đàm Thơ đẩy cửa vào, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.
"Cố tổng, chủ quản bảo em đưa văn kiện cho ngài ký". Đàm Thơ tiến lên, đưa văn kiện cho Cố Dĩ Nguy.
"Dẫn Linh Linh ra ngoài đi. Vừa mới cãi nhau xong, có chút không thoải mái" Cố Dĩ Nguy nói với Đàm Thơ.
Không có biện pháp, cái gì nên nói đều nói hết rồi, bây giờ mà ở cùng với Tiết Linh thì sẽ càng gay gắt hơn.
Đàm Thơ " Dạ" một tiếng, sau đó đi đến chỗ Tiết Linh, khom eo, nhỏ giọng nói gì đó.
Hai người tuổi xấp xỉ nhau, cũng đã gặp mặt nhau, xem như có quen biết.
Tiết Linh im lặng một lúc, sau đó đứng dậy cùng Đàm Thơ ra ngoài, liếc mắc nhìn Cố Dĩ Nguy đang xem văn kiện hồi lâu, cuối cùng đóng cửa lại.
Đàm Thơ dẫn Tiết Linh đến chỗ rửa tay, im lặng ở một bên, đưa khăn tay, không hỏi Tiết Linh sao lại khóc như vậy, ánh mắt chỉ toàn là tuyệt vọng cùng khổ sở.
Tiết Linh lau mặt, nhưng càng lau thì đôi mắt lại càng ướt.
Cô quay đầu, nhìn Đàm Thơ, khàn giọng nói:"Chị Thơ Thơ, có phải là cuộc đời của mỗi người, đều sẽ có đồ vật mà họ không chiếm được?" .
Đàm Thơ không biết cô đang hỏi cho chính mình hay cho người khác, cô khẳng định gật đầu.
"Chị biết, em cũng không còn nhỏ, Tiết Linh".
"Ở độ tuổi này của em, chị ghét nhất là người khác nói chị , chị vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569420/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.