Đến công ty, Cố Dĩ Nguy giao Đàm Thơ cho thư ký của mình là Tống Hòe.
Tống Hòe làm thư ký của hắn đã 3 năm rồi, tuy rằng bình thường không gặp mặt, nhưng cũng biết cô gái trước mặt này là em vợ của cấp trên, nên thân thiện mà tiếp đãi.
Tống Hòe mang Đàm Thơ đi tìm hiểu bố cục của công ty.
Đàm Thơ không muốn mọi người biết mình là người nhà của lão bản, vì thế liền giới thiệu qua loa, sau đó đi theo Tống Hòe xem cách làm việc. Tống Hòe cầm văn kiện của công ty đưa cho cô nhìn. Đàm Thơ ngồi trên sofa trong văn phòng của Cố Dĩ Nguy mà lật qua lật lại xem văn kiện.
Cố Dĩ Nguy cũng chui đầu vào công việc, ngoại trừ tiếng lật văn kiện, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Đàm Thơ ngồi một bên xem văn kiện, liền khống chế không được mà nhìn anh rể.
Cô nghĩ, trong mắt hắn sẽ vĩnh viễn không có cô sao.
Lần nào cũng là như vậy, chỉ cần có chị gái, trong mắt đều là chị gái, có công việc thì cũng chỉ chú ý công việc, từ trước tới nay, không có khả năng nhìn cô một lần.
Đàm Thơ chìm trong suy nghĩ của mình. Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại reo.
Cô liền vội càng ấn tắt, nhưng nó lại vang lên.
Lúc này , hắn mới chú ý tới cô, ngẩng đầu ra hiệu, rằng cô có thể nghe điện thoại.
Đàm Thơ cười mỉm, cầm điện thoại lên đi ra ngoài nhưng không cẩn thận ấn nghe.
"Bảo bối, vì sao không nghe điện thoại của anh?". Âm thanh vang lên từ bên kia.
Cô nhanh chân chạy ra , đóng cửa lại.
Tay cầm viết ký tên của Cố Dĩ Nguy dừng một lúc.
Lúc sau, Đàm Thơ nghe điện thoại xong trở lại.
"Bạn trai?" Hắn mở miệng.
"Ừm, cứ xem là vậy".Cô nói.
Cố Dĩ Nguy gật đầu:"Có cần anh giúp em giữ bí mật với chị gái không?".
Đàm Thơ nghĩ:"Có ạ".
Thật ra, không phải là bạn trai cô, lúc đầu, hai người là bạn giường, ngủ vài lần liền theo đuổi cô, thân thể hai người rất phù hợp, cô nghĩ yêu đương cũng có thể.
Quá dính cô đi.
Giọng điệu Đàm Thơ rất nghiêm túc , Cố Dĩ Nguy rất muốn cười, nhưng lại không nói gì , gật đầu rồi tiếp tục công việc.
Tan tầm, Cố Dĩ Nguy muốn về nhà ăn cơm, liền hỏi Đàm Thơ có đi không, nhưng Đàm Thơ lại nói có việc.
Cố Dĩ Nguy không miễn cưỡng, lái xe đưa Đàm Thơ về trường.
Trước khi cô xuống xe, liền hỏi cô:"Chừng nào thì có thể đến công ty đi làm?".
Đàm Thơ nhận chức vị là trợ lý của tổng giám đốc tài vụ.
"Ngày kia ạ" Đàm Thơ mở cửa xe, quay đầu cười với Cố Dĩ Nguy:"Cảm ơn anh rể".
Nói xong câu tạm biệt liền rời đi.
Cố Dĩ Nguy nhìn bóng lưng của Đàm Thơ, cảm giác được phía dưới cứng.
Lần nào cũng như vậy, nhìn thấy Đàm Thơ, liền muốn thao cô, muốn cô dùng cái miệng nhỏ ngậm côn thịt của hắn, muốn cô rên rỉ dưới thân hắn, muốn hung hăng đâm vào cô, muốn chiếm giữ cô.
Chỉ có thể cố gắng hết sức không nhìn cô, thì phần nào xoa dịu được loại khát vọng đó.
Cố Dĩ Nguy nghĩ trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
"Em ở đâu?".
"Tiên sinh"Chu Mạt nói nhỏ:"Em ở trường học".
"Gửi địa chỉ, tôi đón em". Nói xong liền cúp điện thoại.
Rất nhanh địa chỉ đã được gửi đến.
Cố Dĩ Nguy ngạc nhiên, bởi vì Chu Mạt cũng đang ở trường này.
Vì thế,hắn nhắn cho đối phương:"Đứng trước cổng trường học, chờ tôi".----------
Mn có thể theo dõi fb mình để biết khi nào mình không ra chương ạ, nick fb mình sẽ để ở trang của mình nhé
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]