Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy cái vẻ như thể gặp phải kẻ thù lớn của Điền Lam, tôi dở khóc dở cười, trong đầu lóe lên suy nghĩ, cúi đầu nói, “Là cô Tạ tìm tôi, cô ấy nói rằng cô ấy đã có thai rồi.”
“Đồng Kha Kha!”
“Yên Duyên?!”
Tạ Yên Duyên và Điền Lam đồng thời hét lên, nhưng chỉ có Tạ Yên Duyên kinh hoàng mà Điền Lam lại vô cùng vui sướng.
“Yên Duyên? Có thật không? Có thật là cháu đã mang thai rồi không? Là con của A Thánh nhà ta sao?” Điền Lam kéo tay Tạ Yên Duyên, vẻ mặt đầy kích động, thậm chí còn không để Tạ Yên Duyên nói một câu đã thân thiết đỡ cô ta ngồi xuống sofa ở bên cạnh rồi.
“Yên Duyên, chuyện mang thai lớn như thế sao cháu không báo với cô? A Thánh biết chuyện này chưa? Trời ơi thật đúng là tin tốt! Hồng Minh, anh nói xem có phải là tin tốt không? Yên Duyên có thai nhanh như thế đúng là điểm báo nhiều con nhiều cháu mà.”
Điền Lam vui mừng đến mức nói liên tục không nghỉ, quay sang nhìn Cố Hồng Minh. Nhìn theo ánh mắt của bà ta, tôi thấy khóe miệng của Cố Hồng Minh đang mỉm cười.
"Đúng thế, đúng là tin tốt." Cố Hồng Minh gật đầu, ánh mắt nhìn Tạ Yên Duyên vô cùng hài lòng.
Tôi cười mà như không cười nhìn biểu cảm của bọn họ, đúng lúc nhìn thấy Tạ Yên Duyên đang định lên tiếng giải thích liền nhanh miệng cướp lời cô ta, "Cô Tạ nói mình mang thai rồi, đứa con trong bụng là của Cố Thanh Thiên, tôi nói không thể thế được."
"Đồng Kha Kha!" Tạ Yên Duyên lập tức hét ầm lên, "Cô có ý gì đây?"
Gương mặt của Điền Lam lập tức sa sầm xuống, "Câm miệng! Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện không? Nếu như Yên Duyên đã nói đứa trẻ là của A Thánh vậy thì chắc chắn đó là của A Thánh, Yên Duyên nói cô không tin thì tôi tin!"
Tôi nhướng mày, cười cười chế giễu, không nói câu nào.
Cố Hồng Minh cau mày, "Đồng Kha Kha, cô còn như thế nữa thì cút ra ngoài cho tôi, con dâu của nhà họ Cố chúng tôi phải là người như Yên Duyên, cô không đủ tư cách!"
Dạy dỗ tôi xong rồi, ông ta nhìn Tạ Yên Duyên nói, "Yên Duyên à, cháu đừng giận, bây giờ đứa bé là quan trọng nhất, cháu yên tâm, chú nhất định sẽ bảo A Thánh cho cháu một câu trả lời thỏa đáng. Nhà họ Cố chúng ta sẽ không để cháu bị thiệt thòi đâu."
"Nhưng mà..." vẻ mặt của Cố Yên Duyên trở nên bối rối không rõ, nói, "Cháu sợ A Thánh sẽ không nhận đứa bé này..."
"Nó không nhận cũng phải nhận, nhà họ Cố ta nói được là được! Chỉ cần cháu giữ được đứa trẻ trong bụng, chú nhất định sẽ bảo A Thánh lấy cháu về!" Cố Hồng Minh vỗ ngực đảm bảo.
"Giữ được đứa trẻ trong bụng à!" Tôi lành lạnh cất tiếng, "Cô Tạ, đứa con trong bụng cô thật sự có thể giữ được chứ?"
Cố Hồng Minh sầm mặt, "Đồng Kha Kha, cô muốn làm cái gì? Trước khi muốn gây bất lợi cho Yên Duyên, tốt nhất nên nhớ mình cũng đã là mẹ của hai đứa trẻ!"
"Đúng thế, thật đúng là đứa con gái độc ác! A Thánh nhà chúng ta mù rồi mới bị con tiện nhân này lừa." Điền Lam phỉ nhổ tôi, kéo tay Tạ Yên Duyên thủ thỉ, "Yên Duyên đừng sợ, có cô giá ở đây, cô sẽ đứng ra bảo vệ cháu. Cô sớm muộn gì cũng sẽ bảo A Thánh cưới con về!"
Tôi vẫn giữ nụ cười mỉm nhìn bọn họ nhiệt tình trò chuyện, nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tạ Yên Duyên, tôi nhún vai, "Nói như thế cũng chẳng để làm gì, Cố tổng phải công nhận mới được."
Nói xong tôi cũng không thèm nhìn bọn họ nữa, quay người lên gác, dành thời gian cho Tạ Yên Duyên, để cô ta nói rõ với Cố Hồng Minh và Điền Lam, tiện đó cũng để cho hai người kia một vố mất mặt, để cho bọn họ biết những gì mình vừa nói buồn cười đến mức nào.
Cố Thanh Thiên nói rằng anh không chạm vào Tạ Yên Duyên, thật giả thế nào không biết, nhưng chuyện Tạ Yên Duyên có thai với Cố Thanh Thiên thì không có ai biết rõ hơn tôi và Cố Thanh Thiên.
Vốn tưởng không có tôi ở đó, Tạ Yên Duyên sẽ nói rõ với Cố Hồng Minh và Điền Lam, nhưng đến tận ngày hôm sau tôi mới biết cô ta vẫn không nói thật, còn luôn mồm khẳng định mình đã mang thai với Cố Thanh Thiên.
Vì chuyện này mà ngày hôm sau Cố Hồng Minh và Điền Lam không cho Cố Thanh Thiên đến công ty nữa, bắt anh ở nhà hỏi xem rốt cuộc anh đang nghĩ thế nào, đến bao giờ mới lấy Tạ Yên Duyên.
Cố Thanh Thiên im lặng ngồi đó, ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi đứng từ xa nháy mắt với anh.
Chuyện của Tạ Yên Duyên tôi đã nói với anh tối qua, hơn nữa còn chúc mừng anh sắp được cắm sừng.
"A Thánh con nói một câu đi chứ, con nhìn cô ta làm gì? Bây giờ Yên Duyên đang mang thai con của con đó, còn đứa con gái này và con của cô ta có thể đưa đi được rồi!" Điền Lam vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, quát lên với vẻ không vui.
Cố Thanh Thiên bị ép phải dời mắt khỏi tôi, sau đó anh nặng nề nói, “Có gì hay mà nói? Mang thai không có nghĩa cái thai này là con trai.”
Điền Lam lập tức im lặng, Cố Hồng Minh lại không đồng ý nói, “Không phải con trai thì sao? Liên hôn với nhà họ Tạ mới quan trọng, cái thai này không phải là con trai thì thai sau sẽ là con trai.”
“Mẹ, mẹ cũng nghĩ như thế đúng không?” Cố Thanh Thiên cười mà như không nhìn sang Điền Lam.
Điền Lam mím môi không nói.
Cố Thanh Thiên lại nhìn sang Cố Hồng Minh, “Bố, chuyện liên hôn với nhà họ Tạ quan trọng thế à? Theo như con được biết thì hình như gần đây tập đoàn Tạ Thị có vấn đề.”
“Tạ Thị có vấn đề?” Cố Hồng Minh ngẩn ra, “Vấn đề gì? Sao bố không biết gì cả?”
“Bọn họ giấu rất kỹ, con cũng tình cờ nghe được tin này, cụ thể thế nào còn chưa tra rõ.” Cố Thanh Thiên thản nhiên nói, “Cho nên con cảm thấy liên hôn bây giờ không phải là quyết định thông minh, nhỡ đâu đó là vấn đề lớn sẽ liên lụy đến cả tập đoàn Thiên Hoa.”
Những gì anh nói khiến tất cả mọi người trong phòng khách im lặng, một lúc sau Cố Hồng Minh mới do dự nói, “Con có chắc không? Không phải đang lừa bố đấy chứ? Tạ Thị sừng sững bao nhiêu năm nay sao có thể xảy ra chuyện gì lớn được chứ?”
“Càng giấu kĩ thì vấn đề càng lớn, sừng sững bao năm cũng có lẽ đã sớm bị sâu mọt đục khoét hết nền tảng, có thể đổ ngã bất cứ lúc nào…”
Cố Thanh Thiên nói với vẻ mặt không cảm xúc, sắc mặt Cố Hồng Minh cũng thay đổi liên tục.
“Cố gắng hết sức tra xem đã xảy ra chuyện gì? Bên ngoài còn bao nhiều người biết tình huống của Tạ Thị nữa?” Ông ta không yên tâm hỏi.
Cố Thanh Thiên lắc đầu nói, “Chắc chỉ có mình con phát giác ra một chút, dù sao khoảng thời gian này con cũng qua lại khá nhiều với Tạ Yên Duyên, có một số chuyện có thể cảm giác được.”
Điền Lam không kiềm chế được túm lấy cánh tay anh, “Vậy làm thế nào bây giờ? A Thánh, còn đứa trẻ trong bụng Yên Duyên…”
“Cứ để vậy đã, đợi cô ta sinh xong thì nói tiếp.” Cố Thanh Thiên cười cười an ủi bà ta, “Mười tháng, những chuyện phải điều tra rõ cơ bản cũng điều tra ra rồi, chúng ta cũng đều có tính toán, tiến có thể tấn công, lùi có thể phòng thủ, sẽ không quá bị động.”
Tôi thờ ơ nhìn Cố Thanh Thiên đóng kịch, con người anh đúng là hư hỏng đến cùng, biết thừa Tạ Yên Duyên không thể mang thai với anh được vậy mà vẫn cố ý nói vậy, còn để Tạ Yên Duyên sinh đứa bé ra.
Nếu như Tạ Yên Duyên thực sự sinh ra một đứa bé không rõ cha là ai, vậy thì mặt mũi của nhà họ Tạ giấu đi đâu được.
Tôi âm thầm lắc đầu, thở dài trong bụng, sau đó lại thấy Cố Thanh Thiên lườm tôi một cái cảnh cáo, tôi lè lưỡi với anh, quay người lên gác.
Cố Thanh Thiên chính là một thứ vũ khí lợi hại, một mình anh có thể xử lý đẹp bố mẹ, không cần tôi phải làm gì.
Một lúc sau, Cố Thanh Thiên cũng trở về phòng, sau khi bảo chị Linh và Toàn Hà Đăng rời khỏi đây, anh mới túm lấy tôi hôn một lúc, hôn đến mức tôi rát cả môi.
“Anh làm gì thế!” Tôi đẩy mạnh anh ra, “Con còn đang nhìn đấy.”
Cố Thanh Thiên ôm eo tôi không chịu buông ra, “Lần này có vui không?”
“Hửm? Anh nói gì cơ, em chả hiểu.” Tôi giả ngu.
Cố Thanh Thiên bóp cằm tôi ép tôi quay sang nhìn anh, khóe môi anh cong cong, “Đồng Kha Kha, thế mà giờ tôi mới phát hiện ra em lại xấu xa vậy đấy”
“Cái gì cơ!” Tôi lập tức cãi lại, “Là cô ta bày trò, tự nhảy xuống hố thôi, có liên quan gì đến em?”
“Ồ, giờ tôi mới phát hiện ra em cũng rất biết quanh co, trốn tội đấy.” Cố Thanh Thiên nhướng mày nhìn tôi.
Tôi đỏ mặt cản tay anh lại, tay anh sờ đến eo ngứa ngứa, khiến cả người tôi nhũn ra.
“Đừng phá em nữa, con còn đang ở đây này!” Tôi khẽ nói, sau đó lườm anh một cái, “Vốn dĩ em tưởng là cô ta sẽ nói rõ ràng cơ, ai ngờ cô ta lại cứng đầu như thế, luôn mồm nói mình đã có thai…nếu anh đau lòng thì thôi vậy.”
“Em đồng ý cho tôi đau lòng à?” Trong mắt Cố Thanh Thiên tràn đầy ý cười.”
Tôi quẫn bách vô cùng, cắn răng cấu anh một cái, “Anh dám!”
Anh hít mạnh một cái, ấn tôi vào trong lòng, cắn cắn tai tôi nói, “Chờ xem tối nay tôi xử lý em thế nào!”
Chân tôi lập tức mềm nhũn, lúc anh thả tôi ra, tôi vẫn còn loạng choạng, khiến anh buồn cười mãi, tôi lại càng rối, mặt đỏ bừng, không cần soi gương cũng biết chắc chắn lúc này mặt mình còn đỏ hơn cả tôm luộc.
Tiễn Cố Thanh Thiên rồi, tôi về phòng trông hai đứa bé, cười ngây ngô, nếu như có thể tiếp tục như thế này với Cố Thanh Thiên thì tốt biết mấy.
Tâm trạng tốt đẹp này không duy trì được bao lâu, Điền Lam lại đến tìm phiền toái, bắt tôi chuyển ra khỏi phòng ngủ của Cố Thanh Thiên, nói rằng với quan hệ của Cố Thanh Thiên và Tạ Yên Duyên bây giờ tôi nên làm thế để tránh hiềm nghi.
“Tránh hiềm nghi?” Tôi nhị không được bật cười, “Con cũng đã có hai đứa rồi còn tránh cái gì nữa?”
“Đồng Kha Kha, cô lấy hai đứa con để uy hiếp tôi đó sao, dù bọn chúng có là cháu nội tôi đi chăng nữa, tôi cũng không cho phép hai đứa nó cản đường của A Thánh!” Điền Lam lạnh mặt nói, “Hơn nữa chúng tôi đã bàn bạc xong xuôi rồi, hai tháng nữa tôi sẽ đón Yên Duyên đến ở.”
Tôi kinh ngạc nhìn bà ta, “Đón đến ở? Cố tổng đồng ý ư?”
“Chuyện này không phải do nó quyết định.” Điền Lam cau mày nói, “Chỉ là đón con bé sang để chăm sóc, tạm thời không tổ chức hôn lễ, A Thánh sẽ không phản đối.”
Tôi nhìn bà ta bật cười, một lúc lâu sau mới nói được một câu, “Các người cứ việc làm đi, chuyện này không liên quan đến tôi.”
Tôi thật sự muốn nhắc nhở bà ta một câu, sau này đừng có hối hận vì quyết định hôm nay, nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng thôi, tôi không nói gì cả.
Cố Thanh Thiên nói đúng, có lúc tôi thật xấu xa, ví dụ như lúc tôi dùng ghi âm để đối phó với Hạng Chương, ví dụ như bây giờ tôi lại dùng đứa trẻ không biết có thật hay không của Tạ Yên Duyên để đối phó với Điền Lam, đợi xem bọn họ bị mất mặt.
Tính đi tính lại, nếu như trong bụng Tạ Yên Duyên thật sự có một đứa trẻ thì hai tháng nữa là bụng to lên rồi. Đến đây ở cũng tốt, tránh để hai mẹ con Sử Viên Thanh suốt ngày nhìn chằm chằm vào tôi và con trai tôi.
Chẳng qua là không biết, sau khi Cố Thanh Thiên biết tin này rồi sẽ có phản ứng như thế nào.
Ôm Niếp Niếp cười xấu xa, Niếp Niếp cũng bắt chước tôi cười, dáng vẻ càn quấy đó khiến tôi không kìm được bật cười ha hả.
Toàn Hà Đăng kinh ngạc nhìn tôi, “Cô còn cười được?”
“Anh Toàn, anh cứ coi đây như một trò cười đi.” Tôi cười hì hì nói.
“Có gì cần tôi giúp không?” Toàn Hà Đăng hỏi.
Lúc đầu anh ta giúp tôi cũng không ít, nếu bàn đến xấu xa thì anh ta còn xấu xa hơn tôi nhiều.
Tôi lập tức hưng phất, vẫy tay với anh ta, “Anh Toàn, chúng ta phải bàn bạc kỹ lưỡng vào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.