Tôi chỉ muốn chửi cho gã ta một trận, Hạng Chương vừa nhìn tôi vừa cười nói: "Có thể chứ." "Hạng Chương!" Tôi chịu hết nổi rồi, "Anh đừng có mà quá đáng quá!" "Tôi cũng chẳng làm gì cả." Hạng Chương ôm lấy Hạ Khải Quyền, nụ cười dần mất đi, ánh mắt lạnh lùng giống y như Hạ Khải Quyền, "Ngược lại còn cô, cô làm gì đối với Tiểu Hạ thì bản thân cô là người biết rõ nhất. Tôi thừa nhận rằng là tôi lừa cô, nhưng em ấy không hề lừa gạt cô, cô lại kéo người ta xuống vũng lầy thì cô nên biết rằng em ấy sẽ hận cô đến mức nào." "Hơn nữa, chỉ là bảo cô học bò giống chó, cũng chẳng cần cái mạng của cô, cô có gì mà phải phát cáu." Tôi liền hiểu ra, Hạng Chương uy hiếp tôi quay lại thứ nhất là vì tiền, thứ hai là để tìm đủ mọi cách nhục mạ tôi. Bây giờ bảo tôi học bò giống chó, một lát lại bảo tôi học sủa tiếng chó, qua vài ngày nữa sẽ thật sự coi tôi như con chó mà xích vào chân bàn. Hai người này có nham hiểm, thâm độc đến nhường nào, thực sự tôi đã được mở rộng tầm mắt. Tôi nhếch mép nhìn bọn họ, mãi mới quay lại đi về phòng: "Phòng của tôi ở đâu?" "Đứng lại!" Hạ Khải Quyền hét to. Hạng Chương vội vàng chạy theo nói: "Đồng Kha Kha, bên đó là phòng của tôi và Hạ Khải Quyền, phòng của cô ở bên kia." Tôi quay người lại, nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, thấy một căn phòng nhỏ lụp xụp, cũ nát nằm ở phía Tây căn nhà, cửa kính nhìn thông suốt được nên có thể thấy bên trong chất đầy những cây gỗ chồng chéo lên nhau. Bọn họ để tôi ở căn phòng rách nát đó. Tôi nghiến chặt răng, con dao dắt ở hông nhắc tôi phải nhẫn nhịn, nhịn đến lúc bọn họ đi ngủ.... "Vậy cũng được, để tôi đi thu dọn." Tôi lạnh nhạt nói, rồi đi về phía phòng để đồ. Hạng Chương và Hạ Khải Quyền vẫn chưa buông tha cho tôi: "Khoan đã!" "Còn có chuyện gì sao?" Tôi giả vờ như không biết gì nhìn bọn họ. Hạng Chương cười một cái: "Tiểu Khả của chúng tôi muốn xem cô bò giống chó." "Hạng Chương, làm to chuyện này lên anh cũng chẳng có lợi ích gì cả." Cơn hận của tôi đã lên tới đỉnh điểm, trong lòng nóng như lửa đốt, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm. "Nếu cô không nghe lời thì hình như đối với cô, đối với Cố Thanh Thiên mới càng không có lợi ích gì." Hạng Chương cười đắc ý nói. Tôi nhìn hắn ta chằm chằm, chỉ hận bây giờ không thể cho hắn ta một nhát dao. Nhưng tôi bây giờ không có được điểm yếu của hắn, hắn lại nắm chắc trong tay điểm yếu của Cố Thanh Thiên. Hắn bây giờ đã không còn gì để mất, nếu như tôi chỉ có một mình thì cũng không sợ gì hết, cùng lắm là cứng chọi cứng, xem ai nát hơn mà thôi. Nhưng Có Thanh Thiên thì không được, người như anh ấy đáng có được một cuộc sống tốt đẹp hơn. "Đồng Kha Kha, quỳ xuống!" Nụ cười đắc ý của Hạng Chương vụt biến mất, hung hăng ra lệnh, "Đã đến chỗ của tôi rồi cô phải chấp nhận số phận đi! Cô muốn giữ thể diện cho gã bạn trai đó của cô thì phải ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, tôi muốn cô làm gì thì cô phải làm cái đó! Đừng nói là làm chó, bây giờ tôi bảo cô ăn cứt cô cũng phải ăn cho tôi xem!" Tôi hít một hơi thật sâu, biết rằng tôi và hắn ta cuối cùng cũng không thể thương lượng được, chẳng muốn giả vờ giả vịt nữa. "Hạng Chương, so với ăn cứt thì tôi muốn ăn anh hơn đấy!" Muốn lột da uống máu, rút hết xương cốt đốt thành tro bụi! "Ăn tôi? Ha ha, thật đáng tiếc, tôi không có hứng với đàn bà!" Hạng Chương cố tình hiểu sai ý của tôi rồi cười lớn. Hạ Khải Quyền cũng cười khoái chí theo, dùng ánh mắt hết sức coi thường nhìn tôi: "Đồng Kha Kha, mau ra sân bò kiểu chó đi, bò xong một vòng thì tôi không bắt cô ăn cứt nữa." Nhịn! Bắt buộc phải nhịn! Tôi xuôi theo chúng là vì muốn đảm bảo sự an toàn cho Cố Thanh Thiên, nếu như tôi liều lĩnh xông lên tấn công, không thành công đã đành, hai người đó còn khống chế tôi, không những tôi sẽ càng thêm nhục nhã mà còn bị chúng lôi ra uy hiếp Cố Thanh Thiên. Vì vậy tôi còn có thể làm thế nào đây? Mười mấy năm nay tôi sống chẳng ra sao, nhưng giờ phút này đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, đến nỗi dường như có thể suy tính được chuyện của 10 năm, 20 năm về sau..... Ngoài quỳ dưới chân bọn chúng, tôi không thể làm gì khác được. Tôi nghiến răng ken két, quỳ trước mặt hai người bọn chúng, lưng vẫn thẳng tắp: "Hạng Chương, Hạ Khải Quyền, cả đời này các người đều sẽ mắc nợ tôi, tôi mà quỳ lần này, các người sẽ mất 50 năm tuổi thọ, mong các người có thể gánh được." "Ồ, cô quỳ mà có thể đánh mất 50 năm tuổi thọ của tôi và tiểu Hạ? Cô cho rằng cô là ai? Đồng Kha Kha, cô chẳng qua chỉ là con đàn bà đê tiện mà thôi!" Hạng Chương vừa dứt lời thì đột nhiên có người đạp toang chiếc cổng cũ kỹ ra, âm thanh phát ra rất lớn, khiến tôi giật thót mình. Tôi quay đầu nhìn, lại thấy Cô Thanh Thiên vẻ mặt lạnh lùng đang sải bước đi vào, đi cùng còn có Triệu Văn Mãnh và hai người canh gác mà tôi đã từng gặp qua. "Cố Thanh Thiên?" Giọng Hạng Chương cũng đầy kinh ngạc. Anh làm sao có thể xuất hiện ở đây được? Tôi chưa kịp định hình xem chuyện gì đang xảy ra, Cố Thanh Thiên đã đi đến trước mặt tôi rồi đỡ tôi đứng dậy. "Cố Cố Cố, Cố tổng?" Tôi lắp bắp nhìn anh ấy xuất hiện như một thiên binh. Cố Thanh Thiên khom người phủi phủi đầu gối tôi, sau đó đứng thẳng dậy lạnh lùng nhìn tôi nói: "Đồ đàn bà ngu xuẩn!" Tôi: "......." "Còn ngây ra đó làm gì?" Cố Thanh Thiên đột nhiên quát lên. Triệu Văn Mãnh nghiêng người, hai bảo vệ gác cổng tiến lên, không đợi Hạng Chương và Hạ Khải Quyền kịp phản ứng đã bẻ ngược cánh tay bọn chúng ra phía sau, khiến chúng không có cách nào cựa quậy được. "Cố Thanh Thiên, anh muốn làm gì?" Hạng Chương đã hoàn hồn lại, vùng vẫy la hét. "Chương, cứu em, cứu em!" Hạ Khải Quyền biến sắc gào về phía Hạng Chương. Trong đầu tôi lúc đó vẫn còn lơ mơ, nhưng vẫn bị hành động của Hạ Khải Quyền làm cho phì cười. Hạng Chương rõ ràng đến bản thân mình còn không lo được mà hắn ta còn kêu Hạng Chương cứu mình! Cố Thanh Thiên buông tay tôi ra, bước một bước đến trước mặt của Hạng Chương. Tôi không nhìn được vẻ mặt của anh, chỉ có thể thấy tấm lưng rắn chắc của anh từ phía sau, nhưng giọng anh lại rất rõ ràng. "Tôi cũng không muốn làm gì, chỉ là Đồng Kha Kha nói, lần này cô ấy quỳ thì các người sẽ mất ít nhất 50 năm tuổi thọ, tôi cảm thấy ý kiến này không tồi." Tôi rất hồi hộp, cuống quýt chạy đến giữ cánh tay anh: "Cố Tổng, đừng!" Tôi nói những lời độc ác ấy là vì dự định sẽ tự tay giết chết bọn họ, nhưng tôi hoàn toàn không muốn để Cố Thanh Thiên ra tay. Cố Thanh Thiên đột nhiên quay lại nhìn tôi, lông mày nhíu chặt lại. Tôi không biết làm sao lại tự nhiên thả tay anh ra, khiến anh hằn học lườm tôi. Lúc này, Hạng Chương gào lên: "Đồng Kha Kha, cô mau bảo anh ta thả tôi ra! Không thì tôi sẽ đem bức ảnh đó tung ra ngoài, tôi sẽ cho tất cả mọi người biết các người dơ bẩn và đê hèn thế nào. Tôi sẽ cho tất cả mọi người biết các người là một đôi cẩu nam nữ." Hắn lại nói chuyện bức ảnh trước mặt Cố Thanh Thiên, tôi cúi đầu chột dạ. Nếu như Cố Thanh Thiên biết được ảnh là do lúc đầu tôi chụp lén, liệu anh ấy có giết tôi không? "Ảnh à..." Cố Thanh Thiên đột nhiên cười lạnh nhạt, "Hạng Chương, anh đúng là kẻ tiểu nhân, bức ảnh đó anh vẫn còn giữ, anh quên lúc đầu đã đồng ý với tôi thế nào rồi sao?" Tôi ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc nhìn anh, anh biết chuyện ảnh chụp rồi? Hạng Chương đỏ mặt tía tai nói: "Cố Thanh Thiên, chẳng qua chỉ là một chức giám đốc nhân sự ở công ty con, giá trị của bức ảnh này không chỉ có như thế!" Tôi nhìn về phía Hạng Chương cảm thấy thật khó tin, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao sau khi tôi bảo Cố Thanh Thiên sa thải hắn ta, hắn ta phẫn nộ hai ngày đã được "phục chức", thì ra lúc ấy hắn đã bắt đầu cầm bức ảnh đó đến uy hiếp Cố Thanh Thiên rồi... Cố Thanh Thiên đã biết mọi chuyện, nhưng anh trước giờ chưa từng nói với tôi, chưa từng... Rốt cuộc tôi đã đem lại cho anh bao nhiêu phiền phức, tôi..... Đôi mắt cay cay không kìm lại được, tôi nhắm mắt thật chặt, cả đời này tôi mắc nợ Cố Thanh Thiên, chỉ sợ muốn trả cũng không thể trả hết. Đang lúc lòng tôi rối bời, bên tai vang lên giọng nói của Cố Thanh Thiên. "Anh cho rằng tôi để ý đến những bức ảnh đó à? Cho dù anh đưa cho ai tôi cũng không quan tâm. Anh đã cho rằng những bức ảnh đó vô giá thì cứ coi là vậy. Nhưng giá trị có cao hơn nữa cũng phải xem anh có mạng mà nhận hay không!" Cố Thanh Thiên lạng lùng nói rồi gọi Triệu Văn Mãnh qua: "Tìm điện thoại ra đây." Triệu Văn Mãnh lập tức tiến lên lục chiếc điện thoại từ người Hạng Chương ra. Hạng Chương cười lạnh: "Anh cho rằng tôi ngốc như vậy à, đem tất cả ảnh để trong điện thoại rồi mang theo bên mình sao? Cố Thanh Thiên, tôi nói cho anh biết, ảnh tôi đã đem cất giữ ở nơi an toàn rồi, nếu như tôi có xảy ra chuyện gì, những bức ảnh đó sé lập tức được công bố trên mạng!" Tên khốn nạn xảo quyệt nham hiểm này! Tôi run người, bất lực nhìn Cố Thanh Thiên, trong lòng tôi, không chuyện gì là anh không thể làm được. Dường như đã cảm nhận được ánh mắt của tôi, Cố Thanh Thiên nhìn sang: "Bây giờ biết tìm đến tôi rồi à?" Cái người này! Đã là lúc nào rồi mà giễu cợt tôi như vậy! "Hạng Chương, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, thông qua điện thoại và hệ thống mạng, anh có thể giấu bức ảnh đó ở bất kì nơi nào, nhưng anh quên rằng, khoa học kỹ thuật phát triển đồng nghĩa với việc anh cũng có thể mất tích!" Cố Thanh Thiên nói xong mặt không chút biểu cảm, đột nhiên hô to: "Toàn Hà Đăng!" Tôi giật mình, vội vàng quay đầu nhìn ra cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy Toàn Hà Đăng lúng túng cầm cái túi đi vào. Tôi nhíu mày, nhìn sang Cố Thanh Thiên. Là anh tìm Toàn Hà Đăng đến đây? Một tháng nay, anh đã giấu tôi bao nhiêu chuyện rồi? "Đồng......." Tôi không quay lại, chỉ vờ như đang không nghe thấy tiếng của Toàn Hà Đăng. Từ khoảnh khắc nhìn thấy ảnh của mình và Nhạc Long trên báo, tôi hoàn toàn thất vọng về anh ta. Anh ta từng nói anh ta là một tên thám tử tư vì kiếm tiền mà có thể làm tất cả mọi thứ, nhưng tôi luôn cho rằng anh ta cố gắng hết sức như vậy là muốn giúp tôi tìm lại được Niếp Niếp, là một người ngoài lạnh trong nóng. Nhưng tôi sai rồi, vì mục đích của bản thân anh ta có thể bán đứng tôi triệt để. "Toàn Hà Đăng, làm việc đi." Cố Thanh Thiên nhìn tôi, lạnh nhạt dặn dò. Toàn Hà Đăng ho nhẹ một tiếng, Triệu Văn Mãnh cầm chiếc điện thoại trong tay đưa cho anh ta rồi cầm lấy cái túi đi thẳng vào phòng. Tôi nhếch miệng: "Anh tìm anh ta làm gì?" "Có những lúc loại người này vẫn còn có tác dụng." Cố Thanh Thiên trả lời tôi. Tôi giễu cợt: "Anh không sợ bị anh ta phản bội sao?" "Lương tâm của anh ta vẫn còn nên sẽ tự cảm thấy mắc nợ em, sẽ không làm hại em." Cố Thanh Thiên trả lời tôi. Tôi không trả lời, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, tôi đã không còn dám tin tưởng vào người khác nữa. Cố Thanh Thiên cũng không nói gì với tôi nữa, ghét Hạng Chương và Hạ Khải Quyền kêu gào phiền phức nên đã để cho Triệu Văn Mãnh lấy gì đó nhét vào mồm chúng. Một lát sau, Toàn Hà Đăng từ trong phòng đi ra, cầm điện thoại đưa cho Cố Thanh Thiên: "Ảnh được lưu ở vài trang mạng tôi đã xoá hết rồi, tôi không động đến điện thoại, anh tự giải quyết tiếp nhé." Cố Thanh Thiên cầm chiếc điện thoại nhét vào túi, nhẹ nhàng gật đầu. Toàn Hà Đăng nhìn Hạng Chương và Hạ Khải Quyền bằng ánh mắt chán ghét, rồi lại nhìn về hướng tôi: "Cô định trừng trị bọn họ thế nào?" "Cố tổng....." Tôi không quan tâm đến anh ta, nhìn Cố Thanh Thiên, muốn anh ấy quyết định. Ai ngờ Cố Thanh Thiên lại nhìn Toàn Hà Đăng: "Cậu có ý kiến gì không?" "Chắc Cố tổng không biết lúc tôi quen biết cô Đồng trông cô ấy như thế nào nhỉ? Đến hôm nay tôi vẫn nhớ cô ấy sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ sợ hãi hồn xiêu phách lạc cầu xin tôi giúp cô ấy tìm con, tôi còn tận mắt chứng kiến hai người đó nhốt cô ấy trong nhà như thế nào...." "Tôi cảm thấy, vừa rồi cô Đồng quỳ xuống, thật sự là khiến bọn chúng phải mất đi 50 năm tuổi thọ." Toàn Hạ Đông khách khí nói với Cố Thanh Thiên, "Chỉ là để bọn chúng ra đi đơn giản như vậy hình như quá dễ dãi cho chúng rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]