“Ở đây không được? Vậy cô muốn ở đâu? Cô chỉ xứng ở những nơi như thế này! Những nơi vừa thối, vừa kinh tởm như cô!” Cố Thanh Thiên vừa nói vừa hung hãn muốn tôi, tôi lại vừa căng thẳng vừa sợ hãi, ở những nơi không gian lạ lùng như vậy mới giúp anh đạt đến đỉnh điểm. Đối mặt với ánh mắt khinh thường của anh, tôi xấu hổ vô cùng, dùng bàn tay đang run rẩy chỉnh lại quần áo. “Đê tiện chính là đê tiện, như vậy mà cô cũng có thể, xem ra ở nhà Hạng Chương không thỏa mãn được cô.” Cố Thanh Thiên khinh bỉ nhìn tôi. Tôi dựa vào tường, hai chân mềm nhũn: “Cố tổng, tôi ra ngoài được chưa?” “Cút đi, hãy nhớ cô còn nợ tôi rất nhiều.” Cố Thanh Thiên gằn giọng nói. Tôi bám vào tường ra khỏi nhà vệ sinh, lén lút nhìn ngó xung quanh không có ai, vuốt lại tóc rồi tìm hướng về đại sảnh bữa tiệc. Vừa đi qua, Hạng Chương nhíu mày đón tôi. “Cô chạy đâu mà lâu như vậy?” Anh ta nhỏ giọng hỏi. “Tôi có chút căng thẳng nên đi ra nhà vệ sinh.” Tôi trả lời. Anh ta “xì” một tiếng nói tôi không được lên tầng thượng nữa, ngoan ngoãn đi theo anh ta. Dường như với thân phận Hạng Chương cũng chỉ có thể là người đứng ngoài quan sát ở bữa tiệc này, chúng tôi giống như đang xem kịch vậy, xem người khác biểu diễn, nhìn Cố Thanh Thiên vì Tạ Yên Duyên đấu giá chiếc vòng ngọc bội, còn Tạ Uyển di dựa vào người Cố Thanh Thiên cười tươi như hoa mà tầm mắt tôi rủ xuống. Tôi không hiểu, Hạng Chương chỉ là một người làm công, theo lý mà nói anh không nên xuất hiện ở đây, ngược lại Nhạc Long mới nên là người tham dự, nhưng Nhạc Long không có ở đây, nên Hạng Chương lại có cơ hội giống như chú chó con chạy khắp nơi biểu diễn tài năng nịnh hót của mình. Buổi tiệc kết thúc, trên đường về nhà Hạng Chương không ngừng lải nhải kích động, tràn đầy ước mơ về tương lai, dường như bản thân rất nhanh có thể một bước trở thành những người trong buổi tiệc. Tôi nhìn ngoài cửa sổ, không để ý đến những lời nói của anh ta. Nhìn tôi luôn không có phản ứng gì, anh ta tụt hứng ngậm miệng lại, vừa trở về nhà liền phóng vụt đi tìm Hạ Khải Quyền, nói với anh ta về mọi thứ của buổi tiệc hôm nay, lại là cái biểu cảm đầy ấp hoài bão của hắn. Dường như cảm thấy sự nghiệp của bản thân thành công rồi, tự tin vui sướng nên tinh lực hắn vô cùng dồi dào lập tức thỏa mãn Hạ Khải Quyền đến tận nửa đêm. Tôi bịt kín tai cuộn tròn trong chăn, nhớ lại chuyện xảy ra tối nay. Cố Thanh Thiên thật sự điên rồi, nếu sau này anh ta vẫn không liên lạc được với tôi, tôi không biết sẽ có hậu quả gì đây. Thở dài một hơi, bị tiếng rên của Hạ Khải Quyền quấy rầy, tôi cắn cắn răng, ngồi dạy đi ra khỏi phòng, đi đến phòng của Hạ Khải Quyền gõ cửa. Thật không ngờ, cửa chỉ như một tấm mành che, vừa động vào cửa đã mở rồi. Trên giường, hai người đàn ông quấn quýt lấy nhau, khung cảnh này quen thuộc biết mấy nhưng tôi đã sớm không còn kinh ngạc và phẫn nộ nữa rồi. Hạ Khải Quyền giọng the thé kêu lên, Hạng Chương nhìn tôi với bộ mặt hung ác trừng mắt nhìn tôi: “Cô làm gì vậy? Cút mau.” Tôi nghĩ, hai người này đang ở đoạn cao trào? Tôi cười: “Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở hai người nhỏ tiếng đi chút, mặc dù tầng này người sống không nhiều nhưng đêm hôm yên tĩnh, khó đảm bảo người khác không nghe thấy, hai người đàn ông rên to như vậy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?” Hạ Khải Quyền mặt đỏ tía tai nhìn tôi: “Không mượn cô bận tâm, hồi sửa nhà tôi đã cho họ lắp đặt tường cách âm ở khắp nhà rồi.” Thì ra là vậy, chẳng trách sau khi cùng Hạng Chương trước mặt tôi công khai mối quan hệ, mỗi lần họ ân ái là anh ta rên không kiêng dè gì. “Cút! Không muốn nghe thì đóng cửa lại!” Hạng Chương xem ra đã nhịn không nổi rồi. “Vẫn còn một chuyện nữa.” Tôi thản nhiên nhìn anh ta, “Ngày mai tôi phải ra ngoài.” “Không được!” Hạng Chương không chút do dự mà trả lời. “Tôi phải đi làm, bằng không anh đưa tôi tiền, một tháng 15 triệu là được.” Tôi dõng dạc nói, biết thừa Hạng Chương anh ta tiếc tiền, sẽ không đồng ý. Ai mà biết anh ta lại liếc tôi một hồi, đã vậy còn nói: “Được, ngày mai đưa cô, bây giờ có thể cút được chưa?” “Mê tiền.” Hạ Khải Quyền nhìn tôi cười khinh bỉ. Tôi hít sâu một hơi: “Được rồi, hai người cứ tiếp tục đi.” Đóng cửa đi ra ngoài, lập tức nghĩ đến bên trong Hạng Chương không kiểm soát được tiếng rên của mình và Hạ Khải Quyền thấp giọng rên, tôi khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt rồi trở về phòng ngủ của mình. Sáng sớm hôm sau, Hạng Chương thật sự đưa cho tôi 15 triệu, bảo tôi ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, tích cực uống thuốc bổ đợi đến lúc sinh em bé. Tôi cầm lấy tiền, chán nản nhìn họ rời đi, cửa phòng bị đóng lại. Toàn Hà Đăng, con người này rốt cuộc có phải là thám tử không vậy, tôi mất tích lâu như vậy, anh ta không nghĩ ra sự mâu thuẫn ở đây sao? Sao vẫn còn chưa đến tìm tôi. Nhắc đến tào tháo, tào tháo tời liền. 9h30 phút chuông cửa reo lên, tôi vốn định không để ý nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đi ra xem ai, qua lỗ nhỏ trên cửa tôi nhìn thấy bên ngoài là Toàn Hà Đăng, vui mừng khôn xiết. “Anh Toàn! Anh Toàn!” Tôi hét to đập đập cửa. “Em Đồng, em thật sự ở đây, em đã xảy ra truyện gì? Không mở được cửa sao?” Anh ta vô cùng ngạc nhiên. “Anh Toàn, sao anh bây giờ mới đến tìm em? Em bị Hạng Chương nhốt trong này.” Tôi vội vàng nói. “Anh ta nhốt em sao? Cái tên này.....có cần anh đập cửa ra không?” Anh nghiến răng mà hỏi. Tôi lập tức từ chối: “Không cần, em không muốn chọc giận hắn. Anh Toàn, việc em bảo anh đi điều tra anh điều tra được chưa?” “Anh điều tra qua rồi, mọi thái độ của chồng em đều rất tốt, cái ngày con em bị mất tích, điện thoại của hắn chính xác là có liên lạc với người khác, là số điện thoại của Phong Thành, nhưng số điện thoại đó lại giống với chiếc xe kia, không dễ điều tra. Anh chưa gọi lại để hỏi, sợ đánh rắn động cỏ, em có muốn tự mình gọi điện hỏi không.” “Được, được, được!” Tôi kích động nói liên tiếp, “Anh Toàn, anh đợi chút em đi tìm giấy bút ghi lại.” Tôi chạy về phòng lật tìm được quyển sách đã bị rách và một cây bút không biết từ bao giờ, vẫn may có thể vẫn còn mực, chaỵ nhanh ra ngoài lưu lại số điện thoại kia. Ghi lại rồi mới nhớ ra tôi không có điện thoại, trong chớp mắt đầu óc trống rỗng. “Em Đồng? Em Đồng? Em còn đó không?” Giọng nói của Toàn Hà Đăng làm tôi bừng tỉnh, tôi vội vàng trả lời: “Em đây.” “Những lời anh nói em nghe rõ không? Hạng Chương dạo gần đây hình như phát tài rồi, có rất nhiều tiền, anh nghi ngờ có liên quan đến việc con em bị mất tích, truyện này em phải báo cảnh sát!” Giọng nói của Toàn Hà Đăng truyền đến. Tôi lập tức nghĩ đến chuyện Hạng Chương mua xe, đưa tôi tiền, trả tiền viện phí cho bố mẹ tôi..... Trong lòng giống như bị ai đó đâm cho một phát, đau đến chết mất. Lẽ nào Hạng Chương đem bán Nám Nám đổi lấy tiền? Nhưng một đứa nhỏ, sao có thể đáng nhiều tiền như vậy? “Em Đồng, em muốn báo cảnh sát không? Anh có thể giúp em.” Toàn Hà Đăng lại nói. Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Không cần! Không cần báo cảnh sát đâu!” “Em Đồng, chuyện đã như vậy rồi, em còn không báo cảnh sát sao?” Ngữ điệu của anh nghe có vẻ bất bình. Tôi mím môi, cắn răng: “Anh Toàn, em không muốn báo cảnh sát. Đã vậy.....đã vậy hắn còn là chồng của em, em......em tạm thời vẫn chưa làm được.” “Người như vậy em vẫn còn coi là chồng em sao?” Toàn Hà Đăng hạ thấp giọng, “Em Đồng, em có phải là con ngốc không?” “Em.....” tôi không biết nên nói gì mới tốt, liền chuyển chủ đề, “Anh Toàn, anh mua giúp em điện thoại được không? Điện thoại em bị hỏng rồi.” “Em......” Toàn Hà Đăng tức giận không nói lên lời, tôi đứng trong cửa nhưng có thể cảm nhận rõ một một. “Anh Toàn, giúp em đi.....em, em có tiền, bây giờ em có 15 triệu, em sẽ đưa hết cho anh”. Tôi vội vàng mà nói. Anh Toàn ngây ra một lúc: “phí điều tra là 25 triệu, 15 triệu của em dùng được cái gì chứ?” “Em đưa trước cho anh 15 triệu, số còn lại sau vụ này em trả nốt. Qua trận này em không sao rồi.” Tôi hớt hải nói. “Vậy được rồi, em lấy gì gói tiền lại rồi buộc dây ném ra ngoài cửa sổ nhé, ném xa một chút.” Toàn Hà Đăng trả lời. Anh còn nhắc tôi khi buộc dây đừng vội làm mất dây đi, đợi anh mua được điện thoại dùng chính dây đó rồi kéo lên, dặn dò xong anh liền rời đi, tôi lập tức trở về phòng, nhặt lấy sợi dây thừng mà Hạng Chương dùng để trói tôi, buộc dây ném tiền xuống dưới tầng. Toàn Hà Đăng làm việc rất nhanh nhẹn, đợi chưa đầy một tiếng đồng hồ điện thoại đã có trong tay tôi, tôi nạp thẻ điện thoại rồi nhanh chóng gọi điện cho anh nói cảm ơn. Giọng của anh nghe có vẻ rất lạnh lùng, khuyên tôi suy nghĩ lại về chuyện tiếp tục sống cùng Hạng Chương. Anh nói chuyện buôn bán trẻ em như thế này anh gặp rất nhiều nhưng bán chính con ruột mình thì đó chính là loài cặn bã. Đã như vậy mà tôi vẫn nhịn nhục thì đúng là một người quá cam chịu rồi. Toàn Hà Đăng cười chế giễu chấm biếm nói tôi và Hạng Chương là trời sinh một cặp, cặn bã hợp với hàng cực phẩm rồi tắt điện thoại, tôi cầm chiếc điện thoại khóc cũng không còn sức mà khóc. Lúc trước tôi hận không thể rời khỏi đây nhưng bây giờ tôi không thể đi cũng không muốn đi. Biết được chính Hạng Chương là người bán Nám Nám, làm sao tôi có thể đi được? Ở bên cạnh hắn sẽ có nhiều cơ hội moi móc được thông tin Nám Nám thực sự đang ở đâu. Do dự một hồi, tôi gọi điện cho số điện thoại Toàn Hà Đăng đưa tôi, đó là người mà cái đêm Nám Nám mất tích Hạng Chương đã liên lạc. Cuộc gọi hiển thị, màn hình quả nhiên hiện lên số máy thuộc vùng Phong Thành, sau đó truyền đến là giọng một người phụ nữ, rất xa lạ, nghe giọng có vẻ là người đã trung tuổi. Tôi đội nhiên chùn chân, không dám hỏi cô ấy có phải là người đã mang Nám Nám của tôi đi không. Cô ấy giờ đang ở Phong Thành, tôi ở Bắc Kinh, đúng như Toàn Hà Đăng nói, tôi gọi như vậy sẽ rút dây động rừng cô ta ôm đứa bé chạy trốn nữa thì phải làm sao? Không dễ dàng gì mới có chút manh mối, nếu như bị tôi hủy mất thì lần sau tìm chẳng khác nào như mò kim đáy bể. Đúng lúc tôi đang lưỡng lự do dự thì người phụ nữ đầu dây bên kia alo liền vài tiếng rồi tắt điện thoại. Như vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay cài đặt im lặng cho điện thoại, tránh việc bị bọn Hạng Chương phát hiện. Rất muốn gọi điện về cho người nhà, nhưng lại sợ lúc mẹ nói chuyện với Hạng Chương không may nói ra, chỉ đành nhẫn nại chịu đựng. Chỉ là, người phụ nữ mà Hạng Chương liên lạc là ai cơ? Họ liên lạc bằng cái gì? Tôi nghĩ mãi nghĩ mìnhi nổ tung đầu mà nghĩ không ra, cũng không nghĩ ra được cách nào để có thể moi được thông tin từ miệng Hạng Chương, cả người lo lắng, ruột gan nóng như lửa, buổi chiều trên môi đã xuất hiện lớp da bị khô bong, mắt đỏ hoe toàn là tia máu đỏ, đến đêm, mắt đều sưng húp cả lên. Tôi nói tôi đi mua thuốc, Hạng Chương không đồng ý, nói tôi đang trong thời kỳ mang thai tốt nhất không nên uống thuốc linh tinh, không những vậy anh ta còn mắng tôi một trận, trách tôi như vậy sẽ làm lỡ thời gian đi bệnh viện. Làm một chút nước ép cam cho tôi uống, hai người này hoàn toàn không để ý đến tôi, nhốt tôi ở nhà một mình. Có lúc Toàn Hà Đăng gọi điện hỏi tôi nghĩ kỹ chưa, có phải vẫn tiếp tục lựa chọn sống như vậy, tôi ấp a ấp úng trả lời, anh ta liền trực tiếp tắt điện thoại. Tôi vội vàng gọi điện lại cho anh, những truyện khác không nhắc, chỉ cầu xin anh ta tiếp tục giúp tôi tìm Nám Nám. Giọng nói anh ta lạnh lùng: “Em Đồng, anh thấy em chính là không phải thật lòng muốn tìm lại con? Em chỉ mượn cái cớ này để ở bên cạnh chồng em mà thôi! Muốn tìm con vậy thì hỏi chồng em, không thì nhờ phía cảnh sảnh sát giúp em tìm nhưng cái gì em cũng đều không làm! Anh không biết em đang nghĩ cái gì nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]