“Sinh hoạt phí?” Hạng Chương ngưng lại một lát, hình như chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Liền như tỉnh ngộ ra nói: “ Ai ya, anh vẫn tưởng em vẫn còn tiền, không ngờ rằng, ngày mai em đi làm một cái thẻ, anh chuyển tiền qua cho em.” Tôi cười khổ, tất cả tiền của tôi đều đã đưa cả cho anh ấy rồi, anh lại cho rằng tôi còn có tiền riêng... Nói rõ ngày mai làm xong thẻ sẽ báo cho anh ấy, thêm thêm hai câu nữa thì tắt máy kết thúc cuộc gọi. Sau đó tôi mới nhớ ra, tôi quên mất hỏi anh người bắt đầu nhận điện thoại là ai. Bỏ đi, dù sao là một người đàn ông, có thể là đồng nghiệp mới của anh ấy, tôi cũng không biết bản thân mình có nghĩ đúng không. Ngày thứ hai lấy được tiền sinh hoạt phí mà Hạng Chương gửi cho tôi, tôi gửi tin nhắn cho Cố Thanh Thiên, hỏi anh ta số tài khoản, muốn trả lại anh ta tiền mua sắm trước đây, kết quả anh ta không thèm để ý đến tôi, không trả lời tin nhắn nào cả. Tôi cũng không tìm anh ta để trả, vì tôi sợ gặp anh ta, không muốn lại có bất kì vướng mắc gì với anh ta nữa. Có tin tức của Hạng Chương, công việc cũng ổn định trở lại, tôi sẽ đợi anh tìm xong nhà đón tôi qua đó. ngày tháng mới coi như trôi qua bình lặng. Tôi dành thời gian thu dọn đồ đạc trong nhà, có có thể đóng gói để chuyển phát nhanh thì đóng gói, đồ không mang theo được thì lên mạng giao bán thành đồ secondhand, lấy được lại chút tiền nào thì lấy. Khoảng thời gian này, tôi muốn tìm Trình Gia Tiên ra ngoài nói chuyện, nhưng cô ấy lại úp úp mở mở nói gần đây không có thời gian, tôi nghĩ chắc cô ấy đang yêu rồi, đúng là trọng sắc khinh bạn! Tôi đã hoàn tất khâu chuẩn bị, đợi chuyển nhà tới Bắc Thành với Hạng Chương, nhưng mỗi ngày khi gọi điện cho anh, anh đều nói gần đây rất bận, vẫn chưa có thời gian để đi tìm một căn nhà thích hợp. “ Hạng Chương, không phải anh định để em lại Phùng Thị một mình sinh con chứ?” Tôi có đôi chút nóng giận rồi. Bụng ngày một to lên, tôi nôn nóng chết đi được, sao anh ấy lại chẳng có chút lo lắng gì cả nhỉ? Nếu như đến chín tháng, lúc đó không biết còn có thể ngồi máy bay không, ngộ nhỡ sinh trên đường đi thì sao? "anh biết, anh biết, Kha Kha, em cho anh chút thời gian." Lý do của Hạng Chương rất đầy đủ,, anh ấy nói muốn tìm một căn nhà thaori mái nhất, để mẹ con tôi có thể sống an nhàn. “ Hai người chúng ta thì không sao, thế nào cũng ở được, nhưng con thì không thể.” anh nói, “ Hơn nữa còn phải có phòng cho bảo mẫu, đến lúc đó bố mẹ cũng muốn qua thăm cháu nữa.” “ Thế anh phải nhanh chóng nắm bắt thời gian nhé.” Tôi quở trách nói. “ anh biết rồi, trong lòng anh tự có tính toán.” Hạng Chương trả lời, nhanh chóng đổi chủ đề, “ Kha Kha à, anh thấy sao mấy tháng nay lương em càng ngày càng ít đi?” “ Không đi làm, đương nhiên không thể trả toàn bộ lương, hình như chỉ gửi một phần thôi.” Tôi đáp cũng không chắc chắn lắm. Nói đến việc này, tôi ngập ngừng cùng anh thương lượng: “ Hạng Chương, em nghĩ cứ lấy lương không cũng không hay, em muốn quay về công ty làm việc, hoặc là hỏi Cố tổng, có thể điều động em snag bên đó, nếu như không được thì chỉ có từ chức thôi.” “ Cũng tốt, em đi hỏi thử xem, không được thì từ chức qua đây, vật giá bên này rẻ hơn Phùng Thị, anh có thể nuôi hai mẹ con.” Hạng Chương cười nói. Có câu nói này của anh, hôm sau tôi liền đến công ty. Lúc trông thấy tôi, thư ký Lương rất kinh ngạc, kéo tôi ra hỏi han đủ thứ. “ Đồng Kha Kha, mấy tháng không gặp, bụng em giống như thổi khí vào vậy, to thế này rồi á?” “Em như thế này có ổn không? Không cần ở nhà nằm trên giường dưỡng thai sao?” Tôi xoa bụng cười: “ Sớm đã không sao rồi, đã ổn định rồi, em cảm thấy có thể đi làm được rồi.” “ Đi làm?” Thư ký Lương kinh ngạc thốt lên, lắc đầu nói, “ Em đừng có làm càn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?” “Đúng đấy đúng đấy!” Cô đừng có dọa chúng tôi nữa!” Tiết Tâm Di nói theo, “ Cô không biết đấy thôi alafn trước lúc cô mới xảy ra chuyện, Cố tổng mặt tối sầm, nghe nói bị cô dọa sợ rồi.” “ Đúng thế!” Triệu Văn Mạnh nói theo, “ Chưa từng thấy người phụ nữ nào bất cẩn như cô, bản thân mình mang thai còn không biết, vừa mới cùng Cố tổng ra ngoài một chuyến đã xảy ra chuyện...” “ Cố tổng chắc là lần đầu tiên gặp phải tình thế này, hôm sau lúc đến, quả thực giống như người mất hồn vậy, trước đây nói một lần anh ấy đã nhớ, bây giờ phải hỏi lại ba lần mới nhớ ra được.” Lưu Tùng Nguyên thở dài nói. Bọn họ anh một câu tôi một câu nói mãi không hết, kết luận là tôi đừng đi làm lại, về nhà ngoan ngoãn sinh con. Tôi không biết bọn họ là thực lòng nghĩ cho tôi, hay là sợ tôi ở công ty nghe được tin đồn liên quan tới Kiều Kha Nguyên. Tôi cười, lặng lẽ giơ ngón tay về phía phòng làm việc của Cố Thanh Thiên. “ Cố tổng có ở đây không?” “Ở bên trong đó.” Lương Hảo Ly trả lời tôi. “ Thế tôi vào trong tìm anh ấy.” Tôi mỉm cười nói. “ Cẩn thận chút, hơn nửa tháng rồi, Cố tổng vẫn là một chút mặt cười cũng không để chúng tôi nhìn thấy.” Triệu Văn Mạnh nhỏ tiếng nhắc nhở. anh ta vừa nói như vậy, tôi lập tức bắt đầu muốn bỏ cuộc, hoặc là nên đợi lúc nào tâm trạng anh ta tốt lên lại tới. Lương Hảo Ly trừng mắt nhìn Triệu Văn Mạnh một cái: “ Cậu đừng có dọa Đồng Kha Kha nữa, Cố tổng tâm trạng có không tốt đến đâu, cũng không dám lớn tiếng với người đang mang thai, yên tâm đi.” Cô ấy nói như vậy, tôi lại cảm thấy không dễ dàng dì đi được rồi, chỉ có thể cứng rắn lên gõ cửa phòng là việc của Cố Thanh Thiên, đợi sau khi anh ta cho phép, mở vửa bước vào trong. Vừa bước vào, liền trông thấy Cố Thanh Thiên phía sau bàn làm việc, đang hết sức chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, có vẻ như không biết có ngừoi vừa vào trong vậy. Tôi đóng cửa gọi một tiếng: “ Cố tổng...” Tôi thấy anh ta khẽ run, tắt màn hình máy tính đi, sau đó nhìn về phía tôi. “Đồng Kha Kha?” Anh ta cau mày nhìn tôi, “ Cô đến làm gì?” “Tôi...” Không đợi tôi lên tiếng, anh ta lại cướp lời: “ Cô không phải là đến trả tiền tôi chứ? Tôi nói cần cô trả tiền sao?” Tôi: “...” “Được rồi, những đồ đó ăn cũng ăn rồi, cũng chẳng phải thứ gì đáng tiền, đừng vì chuyện này tới làm phiền tôi, mau về nhà đi.”Anh ta mất kiên nhẫn nói. Tôi cảm thấy anh ta thực sự đề cao tôi rồi, tôi sớm đã không còn ý nghĩ trả tiền anh ta rồi, nhưng nghe anh ta nói vậy, tôi đột nhiên cảm thấy, không có ý định trả tiền hơi vô sỉ. Ăn không uống không,trong con mắt của một số ngừoi, tôi chắc là loại phụ nữ không biết tự tôn. Nhưng mà bảo tôi truy theo anh ta để trả tiền, tôi thà rằng chọn cách anh ta xa ba thước. Trong lòng tự thấy có chút hỏ thẹn, mở miệng nói: “ Cố tổng, tôi hôm nay tới gặp anh, là vì chuyện liên quan tới công việc. “Công việc?”Cố Thanh Thiên quét mắt nhìn tôi một cái, “Phòng thư ký của tôi không cần người đang bụng to.” Sớm đã dự liệu rằng anh ta sẽ nói như vậy, tôi thở một hơi rồi nói: “ Cố tổng, tôi là muốn nói, tôi có thể xin thuyên chuyển công tác không? Tôi muốn xin đến Bắc Thành làm việc.” Rất hiển nhiên, Cố Thanh Thiên không ngờ rằng tôi sẽ nói như vậy, anh ta chau nhẹ ấn đường: “ Bắc Thành? Co muốn đi Bắc Thành làm việc?” “ Vâng! Không biết bên Bắc Thành có vị trí nào phù hợp với tôi không...” Cố Thanh Thiên bật dậy, vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt tôi: “ Cô muốn đến Bắc Thành? Tìm Hạng Chương?” Bóng hình cao lớn và mùi hương cỏ xanh bỗng chốc đổ ập về phía tôi, tôi không tự chủ được lùi về phía sau. Cảm giác đè nén mà anh ta đem lại quá lớn, ở gần anh ta quá, tôi đến cả việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn. “ Tôi đương nhiên phải đi tìm anh ấy, tôi và con vẫn cần sự chăm sóc của anh ấy.” Tôi giữ giọng nói bình ổn nhất có thể, bỏ qua mùi hương cỏ xanh trên ngừoi anh ta. Không biết tại sai, mỗi lần ngửi thấy mùi hương đó, tôi lại không kìm chế được nhịp tim đập nhanh hơn. “ Không được! Cố Thanh Thiên mạnh mẽ đáp. Tôi hơi ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn anh ta, anh ta có tư cách gì mà nói được hay không?! Cố Thanh Thiên chắc cũng ý thức được bản thân lỡ lời, mặt lạnh lùng nói: “ Bên đó không có vị trí thích hợp với cô.” “...” Tôi lặng im, gật đầu “ Điều này tôi cũng nghĩ đến rồi, vậy tôi xin từ chức.” “ Từ chức? Gương mặt Cố Thanh Thiên cứng đờ, “ Cô nói cái gì? Cô muốn từ chức?” “Vâng! Tôi nghĩ xong rồi, không có chức vị nào phù hợp để thuyên chuyển, chỉ có thể từ chức. Cuối cùng thì cả gia đình đoàn tụ vẫn là quan trọng nhất.” Tôi lạnh nhạt nói. Sắc mặt cố Thanh Thiên sầm lại nhìn tôi, một lúc lâu sau mới mở miệng: “ Cô nghĩ kĩ rồi?” “ Vâng, nghĩ kĩ rồi.” Tôi nhìn thẳng anh ta nở nụ cười. “ Thế thì cút đi, đúng lúc tôi cũng không muốn nhìn thấy cô!” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói, gương mặt tàn độc nói. “ Thế tôi quay bề viết đoen từ chức nộp cho thư ký Lương...” Lời nên nói đã nói xong rồi, tôi nói lời từ biệt với Cố Thanh Thiên rồi rời khỏi. Vừa mới bước đến cửa, liền nghe thấy Cố Thanh Thiên dùng giọng điệu lạnh nhạt nói:” Đồng Kha Kha,loại đàn ông như thế cô lại lưu luyến không rời, cô đúng là mù rồi.” Trong lòng tôi khẽ chột dạ, luôn cảm thấy có điều gì đó không thoả đáng. “ Cố tổng...” Tôi quay người lại hướng về phía anh ta, “ Anh không phải sẽ lật lọng muốn làm gì Hạng Chương chứ? Anh ấy không biết gì hết, chỉ biết chăm chỉ làm việc, anh...” “ Nếu tôi muốn làm gì anh ta, cô ngăn được tôi sao? “ Cố Thanh Thiên lạnh nhạt nói. Tôi không rõ rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì, trong lòng luôn mơ hồ, đầu nóng lên, nhoe giọng nói: “ Cố tổng, chuyện của chúng ta đã qua rồi, tôi không hy vọng vì tôi mà ảnh hưởng tới Hạng Chương, nếu như anh muốn lật lọng, đừng trách tôi làm càn, dù có thịt nát cương tan, tôi cũng sẽ kéo anh cùng xuống địa ngục!” Cố Thanh Thiên cau mày:” Đồng Kha Kha, cô đang uy hiếp tôi?” Tôi cắn răng nhìn thẳng vào mắt anh ta, rất kiên định. Đúng! Tôi đang uy hiếp anh ta! Tôi có ảnh chụp lén, nếu như anh ta ép tôi đến bước đường cùng, tôi nhất định sẽ kéo anh cùng xuống địa ngục! “Ha ha...” Cố Thanh Thiên đột nhiên bật cừoi. Khuôn mặt cười của anh ta, đáng sợ như ác quỷ, anh ta vừa cười vừa bước tới trước mặt tôi, ép tôi dựa vào tấm cánh cửa không có đường lui. “Đồng Kha Kha, chỉ cần gặp phải chuyện của Hạng Chương, cô liền rất to gan đúng không? Dám nói chuyện với tôi như thế, cô có tin bây giờ tôi khai trừ anh ta!” “ Tôi không những khai trừ anh ta, tôi còn có thể khiến anh ta chết đói trên đường không ai dọn xác! Cô có thể làm gì tôi?” Lúc anh ta nói những lời này, sự cay độctrong mắt anh ta khiến tôi rùng mình. anh ta là thực sự sẽ làm, không phải đang hù doạ tôi, không phải đang đùa. Tay tôi hơi run, nghĩ tới ảnh trong điện thoại, tôi ép mình bình tĩnh lại. “ Cố tổng! Hạng Chương có tôi! Nếu như thực sự bị anh hại chết trên đường, cũng có tôi nhận xác túc trực bên linh cữu!” “ Cố tổng, anh hà tất phải liều với loại ngừoi như tôi, sinh mệnh của anh cao quý hơn tôi nhiều, không phải sao?” Lúc tôi nói chuyện, Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi, nhìn đến mức chân tôi cũng luống cuống, nhưng không thể không cứng rắn ngảng đầu. Một lúc sau, anh ta cuối cùng cũng quay ngừoi lại. “Cút! “ anh ta lạnh lùng nói, “ Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì Hạng Chương, tôi cũng không muốn nhìn thấy các người nữa!” Tim gan phèo phổi như sắp rơi ra lại trở lại vị trí cũ,tôi run run thở dài một cái, nhanh chóng mở cửa bước ra. Khoảnh khắc đóng cánh cửa lại, tôi hình như nghe thấy anh ta nói câu gì đó, nhưng không rảnh để xem xét kĩ lưỡng, sau đó rất nhanh chóng viết đơn từ chức giao cho Lương Hảo Ly, trong ánh mắt tiếc nuối của bọn họ bước ra khỏi tập đoàn Thánh Hoà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]