Sáng hôm sau của ngày hôm đó thức dậy, đã thấy chồng lúi húi dưới bếp với đồ ăn sáng mua sẵn. Tôi thật lòng không thích đồ nấu sẵn ngoài hàng nhưng thỉnh thoảng chồng muốn thể hiện thì đành chịu, chồng mua cho ăn là may lắm rồi, chẳng dám đòi hỏi. Cho đến lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào với chồng. Tôi thấy cái cảm giác này đang rất tuyệt, gia đình đầm ấm, vui vẻ, tôi không phải ghen tuông lo nghĩ chồng đang như thế nào, với ai... tuyệt vời quá còn gì. Sao lại phải thay đổi nhỉ?
- Chiều bố đón mẹ rồi đi công chuyện luôn, các con ở nhà với ông bà nội nhé, bố mẹ về muộn.
Tôi đang lùa dở cọng bún vào miệng phải dừng lại, nhìn anh với dấu hỏi lạ. Các con nhao nhao: Lại về muộn như hôm qua, chẳng chơi với chúng con gì cả.
- Nốt hôm nay thôi, từ sau bố mẹ sẽ đưa hai con đi cùng.
Thế là anh ngầm định mọi chuyện rồi, ép tôi vào thế đã rồi đây. Trời ơi, tiến thoái lưỡng nan, sao hôm qua tôi không hẹn với anh một tuần nhỉ???
Đến giờ đi làm, tôi không thấy chồng tôi dắt xe ra cho tôi như mọi hôm mà đứng trước chờ tôi ở chân cầu thang. Tôi chưa kịp hỏi thì anh ngắn gọn: hôm nay anh đưa em đi làm. Rồi lẳng lặng ra xe chờ tôi. Trên đường đi, anh nói với tôi một vài chuyện như hằng ngày, tôi đỡ căng thẳng hẳn vì thái độ này của anh. Lúc trả tôi trước cửa công ty, anh nói với theo: Trưa anh qua đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-chuyen-o-dau-cung-co/769797/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.