Nghe thấy hắn hỏi nên tôi phải trả lời: “Là dì Lý…ở đối diện nhà em.” Dừng lại một chút rồi lại nhìn hắn: “Mẹ em đang nằm viện.”
Phương Vi Chu cũng không ngờ được: “Sao lại như vậy?”
Tôi lắc đầu: “Không biết nữa.” Nói thêm: “Em, em phải về nhà xem sao.” Chỉ là trong cơn hỗn loạn không biết phải làm gì, tay chân trở nên luống cuống. Tôi nhìn Phương Vi Chu, hắn cũng nhìn tôi. Hắn vẫn nắm tay tôi nhưng tôi lại không thể cảm nhận được độ ấm từ tay hắn, hoặc có lẽ do cả người đang trong cơn mê man.
Đột nhiên Phương Vi Chu gọi: “Tiêu Ngư.”
Tôi vẫn đang ngẩn người đứng yên tại chỗ, đột nhiên thấy tỉnh táo lại, vội vàng tránh ra: “Không được, bây giờ em phải về.”
Phương Vi Chu phóng lên, nắm lấy cái tay đang cầm chìa khóa của tôi. Hắn nói: “Anh đi với em.”
Tôi lại nhìn hắn, vẫn không mở miệng, chợt nghe hắn nói: “Lúc này em không thể lái xe được.”
Tôi hoàn toàn không biết mình ra sao nữa, nhưng cũng không muốn có chuyện gì xảy ra nên phải gật đầu.
Phương Vi Chu mở cửa xe cho tôi vào, sau khi ngồi vào xe tôi vẫn chỉ nghĩ về mẹ, thấy lòng mình thật sự hỗn loạn. Đột nhiên Phương Vi Chu nói gì đó nhưng nghe một lần vẫn không hiểu, đến lần thứ hai mới hiểu được_hứn hỏi mẹ tôi đang nằm ở bệnh viện nào của H thị. Tôi nghe xong cũng ngây ra, sau đó mới vội vã gọi điện hỏi lại dì Lý.
Dì Lý vẫn đang ở lại bệnh viện để lo liệu thủ tục, lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-2/770528/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.