Tôi cũng không nói tôi nhìn thấy hắn ta. Hắn nhìn tôi nói: “Anh nghĩ em gọi đến vì bảo phải tăng ca.”
Có mấy lần về trước đều là hắn gọi đến báo cho nên tôi nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, vội hỏi lại: “Em không ngờ nhà lại hết đồ, về cũng không nấu ăn được, chờ mai mốt được nghỉ rồi đi mua luôn. Lúc đó nghĩ muốn hỏi anh có đi được không, mà thấy anh đang bận nói chuyện rồi.”
Phương Vi Chu vừa đọc ra một cái tên siêu thị, nói: “Vào chỗ này đi, ăn cơm xong rồi đi qua siêu thị một chuyến luôn.”
Tất nhiên tôi đồng ý rồi.
Trung tâm thương mại tối thứ sáu luôn đông người, muốn có chỗ trong nhà hàng cũng cần phải chờ cho nên tôi và Phương Vi Chu phải đứng xếp hàng. Những người xung quanh đều nói chuyện, âm thanh cười đùa vang lên không ngừng, mai lại là một cái cuối tuần nữa, cũng bước gần hơn đến tết rồi. Nội dung những câu chuyện trên chủ yếu là tính toán cho năm mới, cho dù thế nào đi nữa thì ai cũng đều mong chờ một cái tết. Nếu so với họ thì tôi và Phương Vi Chu không hào hứng lắm, chỉ nói vài ba chuyện phiếm không đầu không duôi, giống như chuyện phân bổ vị trí mới. Tôi thực sự cảm thấy chuyện này thật rắc rối phức tập, tất nhiên không hẳn bởi nó liên quan đến Phương Vi Chu.
Năm nào cũng phải đến lễ trừ tịch* công ty mới cho nghỉ, có nhiều người đã xin nghỉ trước một ngày, trong đó có Phương Vi Chu. Hắn sẽ đến California đón năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-2/770513/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.