Im lặng một hồi, Phương Vi Chu mở miệng: “Em yêu hắn sao?”
Tôi giật mình, lòng lập tức chấn động, thực sự kinh hãi vấn đề mà hắn hỏi, tại sao hắn lại hỏi như vậy chứ? Tôi ngay tức khắc lắc đầu, không biết vì sao lại như rơi vao làn sương mù. Cho đến bây giờ tôi không hề có tình cảm ấy với Từ Chinh, tôi hận mình đã biết như vậy mà không dừng lại, tôi thật sự không thể tiếp tục với y được, việc đã đến nước này rồi thì nói ra cũng tốt, đó là một loại giải thoát tinh thần.
Tôi nói: “Thực ra từ trước đến nay em vẫn luôn lừa dối anh.”
Phương Vi Chu rũ mắt, chỉ đáp lại: “Thôi không nói nữa, uống thuốc trước đi đã.”
Tôi vẫn nói tiếp mà không ngừng, thực sự giống xưng tôi hơn: “Thục ra em đã quen Từ Chinh từ trước, lần đó anh gặp y ở nhà hàng là em đã nói dối, khi đó bọn em đã…” ngừng một chút lại nói: “Sau đó cũng có một thời gian gián đoạn, sau đó…bọn em lại bắt đầu gặp lại nhau, cái đêm em không về nhà ngủ là do em ngủ với y ở khách sạn. Em biết như vậy là sai, hôm nay em đi gặp y cũng là….”
Phương Vi Chu đột ngột ném túi thuốc lên bàn, túi thuốc đáp xuống ly nước khiến nó vang xuống đất, ma sát với sàn nhà.
Đây là điều tôi không ngờ được, tôi ngơ ngác nhìn nó, cũng hơi run sợ Phương Vi Chu. Lúc này không ai nói gì, hắn lập tức nhìn về phía tôi, trong ánh trầm sâu kia giấu biết bao suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-2/770507/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.