Tiểu Binh rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi như vậy, Vương Nhâm nhất định cũng không thoải mái.”
Tôi không lên tiếng nhưng vẫn hiểu được ý niệm của cậu ta. Tôi hơi bất đắc dĩ, cũng hiểu cậu ta cảm thấy không yên lòng về Vương Nhâm: “Tùy cậu thôi.”
Tiểu Binh nhìn tôi: “Thực sự xin lỗi.”
Tôi lắc đầu: “Cậu đi xem cậu ta đi.”
Tiểu Binh cứ muốn nói rồi lại thôi với tôi, sau đó vẫn rời đi. Tôi nhìn cậu ta xa dần, cũng muốn về, nơi này thực sự không nên ở lâu. Tôi liếc mắt nhìn Từ Chinh, cũng không thấy khó xử. Có lẽ một phần nào đó thì y rất hiểu tôi.
Từ Chinh mở miệng: “Cãi nhau à?”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Không phải chuyện của anh.”
Từ Chinh chỉ cười: “Tôi có phải người chọc giận em đâu.”
Tôi im lặng, còn chưa nói tiếp thì y đã đi trước một bước: “Em về à? Tự lái xe về à?”
Tôi đáp: “Không, tôi đi taxi đến.” xong đó liền bước đi: “Tôi đi đây.”
Từ Chinh đuổi theo: “Tôi đưa em về.”
Tôi nói: “Không cần.”
Từ Chinh cười, nhàn nhạt nói: “Mới vài hôm không thấy mà Tiêu Ngư em đã như cách xa vạn dặm vậy.”
Tôi không thể nghe thêm nữa bèn nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi có hẹn với người yêu rồi.”
Từ Chinh đáp: “Ố.”
Không biết ngữ khí này là ẩn ý gì, tôi chợt thấy không được tự nhiên lắm, cũng may là y không hỏi thêm nữa. Ra khỏi nhà hàng nhưng vẫn nằm trong khuôn viên của trung tâm thương mại nên lúc này cũng khá đông, trên tầng có rạp chiếu phim, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-2/770499/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.