Mưa lớn một lúc rồi ngừng, bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh. Mặt trời lấp ló xuất hiện lại, còn có thể nhìn thấy những đám mây hồng hào phía chân trời. Lúc chúng tôi về nhà vẫn còn sớm, chỉ có điều mẹ tôi đã về rồi, còn đang lúi húi trong bếp.
Đến khi ngồi ăn cơm, mẹ tôi mới hỏi chuyện đi chơi hôm nay, Phương Vi Chu đáp: “Không tồi ạ.”
Mẹ tôi cười, sau đó không nói gì nữa, sau khi ăn cơm xong vẫn theo thói quan không cho Phương Vi Chu giúp đỡ, bảo tôi mang hoa quả ra rồi dẫn hắn đến phòng khách mà ngồi. Cứ ngồi nhàn nhã một hồi thì chuông điện thoại Phương Vi Chu vang lên, hắn liếc tôi một cái, sau đó đứng dậy đi về phía phòng tôi.
Nếu hắn phải kiêng dè tôi thì có lẽ đây chính là cuộc gọi từ gia đình hắn. Tôi vẫn ngồi yên, cầm lấy điều kiển TV chuyển kênh loạn xạ. Mẹ đã thu dọn xong, nhìn trái nhìn phải. Tôi nói: “Ở trong phòng rồi, vừa có điện thoại gọi đến.”
Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi: “Chuyện của công ty à?”
Tôi nói: “Cũng có thể là vậy.” Lại nhìn mẹ rồi cười lên: “Bình thường bọn con sẽ không bàn luận chuyện công việc. Chức vụ của hắn khá cao, phạm vi trách nhiệm tương đối nhiều, có những chuyện không được cho con biết.”
Mẹ gật gật đâu, im lặng một hồi rồi lại nói: “Sáng nay nghe hắn nói cha mẹ hắn đều ở nước ngoài…”
Tôi nhìn mẹ, mẹ cũng nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Vậy cha mẹ hắn có biết không?”
Tôi ngập ngừng, tuy biết bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-2/770484/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.