CHƯƠNG 7: RUNG ĐỘNG
Xưa nay Hoài An tôi vẫn vậy, người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm ta, ta cộng cả gốc lẫn lãi nhân thêm 10 lần rồi trả lại. Từ bé tôi đã không thuộc dạng bánh bèo. Đường đường là con gái của Võ sư Vịnh Xuân quyền, phải thể hiện ra mình là con nhà võ chứ.
Lại nhớ đến thời nên thiếu đầy huy hoàng của Hoài An.
10 tuổi đã cầm đầu băng nhóm “trộm xoài có tổ chức” gồm 1 tá anh em từ độ tuổi mẫu giáo lớn đến chuẩn bị tốt nghiệp tiểu học. Tổ chức thành công nhiều vụ trộm xoài quy mô lớn trong phạm vi toàn tổ dân phố, lâu lâu đổi gió bằng mấy trò chấn kẹo mút, giăng bẫy cho đứa mình ghét bị bố mẹ la. Thủ đoạn từ quang minh chính đại đến mưu hèn kế bẩn đều đã kinh qua. Được toàn thể anh em trong bang tôn là “đệ nhất bẩn tính” à nhầm “ đệ nhất nghĩa hiệp” thật là sảng khoái. Nghĩ lại cái thời oanh liệt đó, thật không khỏi bồi hồi xao xuyến làm sao.
Đám đông đã giải tán từ lâu, con chuột chết được làm lễ an táng trọng thể trong thùng rác.
“**vỗ tay** cũng khá đó”.
Khỏi cần ngẩng lên tôi cũng nhân ra cái giọng đó phát ra từ “dàn âm ly” của ai.
“ Cảm ơn, nhờ anh cả đấy“.
Cậu ta tựa lưng vào cửa tủ, ánh mắt chăm chú nhìn tôi ra chiều thú vị lắm.
“Đáng lý tôi phải nhận ra cô là người rất có bản lĩnh từ hôm ở rạp chiếu phim mới phải”
“Đúng đó, mắt nhìn người của cậu quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/90797/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.