Cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của thanh niên quần thủng đít, tôi nhởn nhơ dạo chơi ở khu bán đồ lưu niệm, ăn vài món đặc sản miền biển cùng các bạn. Thiên nhiên có sức mạnh kỳ diệu trong việc xoa dịu những tâm hồn mệt mỏi và kiệt sức, giống như chức năng của nút “Delete”, xóa sạch mọi ưu phiền trong lòng mình. Tôi hít đầy lồng ngực hương vị mặn mòi của biển, ngắm mặt trời với gương mặt ửng đỏ như gã nát rượu từ từ vùi đầu xuống mặt biển, đánh một giấc quên trời đất.
Tôi cứ ngồi thẫn thờ ngắm nhìn bầu trời ngả từ màu xanh biếc sang đỏ gạch rồi nhá nhem tối, gió biển lồng lộng thổi vào mỏm đá làm tôi khẽ co mình vì lạnh. Vai chợt nặng, quanh thân đã được phủ thêm một chiếc áo khoác. Bảo ngồi xuống cạnh tôi trên tảng đá, hai chân thon dài buông thõng xuống dưới. Gió biển làm rối tung mái tóc màu nâu hạt dẻ của cậu ấy, gương mặt nhìn nghiêng với những đường nét cứng rắn cương nghị, hoàn hảo đến từng milimet. Ồ, từ bao giờ cậu bạn mập ú của tôi lại biến thành mỹ nam thế này nhỉ? Có lẽ tôi đã quá vô tâm với anh chàng này rồi. Ban đầu đến gia cảnh cậu ấy còn mù mờ không rõ, đến giờ nhan sắc được nâng cấp cũng không nhận ra. Trước giờ vẫn luôn là Bảo quan tâm đến tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ ngón tay bị đứt đến cái mụn đột nhiên mọc vô duyên trên mặt. Cậu ấy giống như cái ô vậy, lặng lẽ che nắng, che mưa, chẳng phàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134379/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.