CHƯƠNG 57: DẠT NHÀ ĐI BỤI
Đúng lúc tiu nghỉu như mèo cắt tai thì tiếng nhạc bập bùng vang lên:
“Anh yêu em nhiều lắm và anh sẽ nói cho em nghe là:
Bao yêu thương say đắm, không như gió mây thoảng qua...
Hãy đưa đôi tay anh nắm, hãy cầm tay nhau hạnh phúc trăm năm
Hãy đặt bờ môi lên bờ môi để đôi mi nhắm...”
Nhà thì không mở ti vi, chẳng lẽ là chuông điện thoại. Không phải của tôi, cũng không phải của chị Nhi, mà dám chắc bố mẹ cũng không để quả nhạc chuông xì tin sến sẩm kiểu này. Tôi đóng vai chó nghiệp vụ, lùng sục khắp nhà cuối cùng đánh hơi được cái điện thoại dưới gầm bàn trà. À, của “quần hoa” thối đây mà. Hừ, đi đâu quên đấy, có ngày đến cái quần đùi cũng bị người ta chôm mất cho xem.
Màn hình hiển thị ba chữ to đùng “Dương Quý Phi” mà tôi bị ấn tượng sâu sắc hơn cả bởi hình ảnh đi kèm cuộc gọi. Dương Quý Phi đứng trong bếp nhặt rau và đang quay sang cười tươi tắn. Và nụ cười tươi tắn của chị làm tôi hết hồn vì tận dụng tối đa sự độc đáo trong cách sắp đặt những chiếc răng, cho nên hàm răng khấp khểnh cái nhô ra, cái thụt vào của chị được phơi bày không sót tí nào. Sau ba giây định thần, tôi chạy ù lên nhà, đập cửa phòng Quân (à nhầm, phòng tôi mới đúng):
“Quân thối, mau lăn ra đây cho tôi. Nàng thơ của cậu gọi này.”
“Thơ thẩn gì ở đây.” Bên trong vang lên giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134347/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.