CHƯƠNG 52: NGU LÂU, DỐT DAI, KHÓ ĐÀO TẠO
Tôi khôngrõ động lực nào đã kéo được thân hình ngặt ngẽo lười chảy thây ra khỏitấm chăn đầy mê hoặc trong một sáng cuối đông lạnh kinh khủng thế này.Chỉ biết rằng, lúc này đây, tôi đang đứng trước cửa nhà trong trạng thái vũ trang hoàn hảo nhất: Mũ len trùm qua tai, khăn len quanh cổ, áokhoác phao to tổ chảng, nhồi nhét bên trong là vô số áo len, áo nỉ cácloại, quần Jean và giày thể thao là cặp đôi không thể tách rời.
Mất mười lăm phút, tôi mới xoay sở mở được cánh cổng nặng chịch với đôi tay đỏ ửng tê cứng như miếng thịt bò trong kho đông lạnh. Tôi đứng xo xúimột góc, vội vàng đút hai tay vào túi áo khoác, hai chân không tự giácva vào nhau lập cập. Cảm giác như đang đút đầu vào ngăn đá tủ lạnh khiến tôi càng rụt sâu hơn vào chiếc khăn len khổ lớn. Cầu trời lạy phật xótthương cho tấm thân xông pha trận mạc của con mà phù hộ, độ trì, giúpcon buôn may bán đắt, mua một bán mười, sức khỏe dẻo dai, tiền đè chếtngười, đếm tiền không xuể. Tôi vừa nhảy nhót tại chỗ, vừa lẩm bẩm cầukhấn trong miệng. Dứt lời, bên tai vang lên tiếng cười khùng khục trongcổ họng, theo đó là làn khói từ khuôn miệng ai đó phả vào mặt tôi.
Quân đã đứng sát cạnh tôi từ bao giờ, gương mặt dù ửng đỏ vì gió lạnh cũngkhông làm độ đẹp trai của cậu ta xi nhê tẹo nào. Quân đi đôi converse cổ cao màu đỏ, quần jean sáng màu, áo dạ màu xanh dương làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134337/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.