CHƯƠNG 48: CẢNH MINH BÉO-CẢNH MINH GẦY.
Tôi nhào vào ngực “Cảnh Minh”, nức nở:
“Cảnh Minh, đừng bỏ em. Em thích anh nhiều lắm anh biết không.”
“Hoài An, cậu lại phát bệnh cái gì đây?”
Hử, sao giọng “Cảnh Minh” hôm nay lạ quá vậy? Có phần hơi giống giọng “quần hoa”. Cơ mà sao anh lại nói tôi phát bệnh, hay là anh ấy hiểu nhầm tôi, cho rằng tôi có bệnh nên không thích tôi. Nghĩ vậy, tôi càng ôm chặtngười trước mặt, cuống quýt giải thích:
“Không có, emkhông có bệnh. Em mới đi khám sức khỏe hồi đầu năm học mà. Cảnh Minh emchỉ có mỗi một bệnh là yêu anh quá nhiều thôi.”
“Hừ, Hoài An. Cậu đang mè nheo mấy thứ vớ vẩn gì, mau cút ra cho tôi.” Trên đầu vang lên giọng nói ẩn chứa tức giận.
Sao lại tức giận? Chẳng lẽ tôi nói gì không đúng. Tôi nghi hoặc buông taynhìn “Cảnh Minh”. Ô sao bỗng dưng trước mặt xuất hiện nhiều “Cảnh Minh”quá vậy.
Một, hai,...
“Cảnh Minh.Hôm nay sinh nhật anh cho nên anh em sinh đôi, à không sinh ba, à khôngkhông sinh bốn của anh cũng đến đây sao. Oa, sao ai cũng ăn mặc giốngnhau hết vậy. Ợ..Em chào các anh, em xin tự giới thiệu, em là Hoài An,em dâu tương lai của các anh.”
Tôi lao vào bắt tayngười bên trái, nhưng lại hụt, người bên phải, cũng lại hụt, chỉ bắtđược không khí. Kỳ quái, sao hôm nay ai cũng thoắt ẩn thoát hiện như cao thủ võ lâm hết vậy, đầu tiên là Quân, sau lại đến anh em nhà Cảnh Minh. Tôi kéo tay “Cảnh Minh”, nũng nịu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134330/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.