CHƯƠNG 17: PHÂN ĐỊNH THẮNG THUA
Sau tiếng báo hiệu của Cảnh Minh, tôi và Quân cùng cắm đầu vào bát mỳ nghi ngút khói. Ừm, mùi vị không tệ. Tôi húp soạt soạt. Bên kia Quân từ tốn hơn nhưng với lợi thế mồm rộng, cậu ta nhét từng miếng mỳ lớn vào miệng nhai ngon lành, mắt còn hếch lên nhìn tôi như muốn bảo “ Dạ dày dài 3cm mà muốn đấu với tôi, mơ tưởng”.
Tôi lập tức hăng máu, trong đầu tưởng tượng tên Quân trong bộ dạng quần đùi hoa, chạy khắp trường hô vang “Hoài An vạn tuế”. Cảm giác sướng khoái lan khắp người, khí thế dâng bừng bừng, húp mì bằng tốc độ ánh sáng. Bảo béo bên cạnh đầu đầy mô hôi, không biết kiếm đâu cái quạt tròn, một tay quạt phành phạch, một tay liên lục phục vụ nước uống cho tôi, tâm trạng sốt sắng như bà mẹ có sĩ tử thi đại học.
5 bát mỳ đầu tiên, tôi và Quân đều ăn hết trong thời gian suýt soát nhau. Sang lượt 5 bát mỳ thứ 2, cục diện đã có chút thay đổi. Trong khi tôi vẫn chưa mất đi nhiệt huyết, tốc độ ăn mỳ của Quân có vẻ hơi chậm một chút. Đã đuối rồi sao. Tôi cười lạnh, đang định phun ra một câu chế giễu cậu ta thì bị sặc nước mỳ, phải ngừng ăn liên tục ho. Bảo béo sốt xình xịch lên, lấy nước cho tôi. Luôn mồm hỏi “Không sao chứ Hoài An. Còn ăn được không ? Có phải rất khó chịu trong bụng không ?” Tôi lấy lại phong độ sau 10 giây, trấn an Bảo : “Tớ không sao, thế này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tien-ra-to-con-thich-ca-cau-nua/3134269/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.