Chương trước
Chương sau
Kiều Mộc thật sự không hiểu được tình huống lúc này, cốt truyện đi chệch hướng, nam chính cũng đã chệch hướng luôn rồi phải không?

Anh đi đâu kiếm ra nhẫn?

Còn có, anh mua cái nhẫn này khi nào?

"Tay." Cố Hàn Thanh thanh âm trầm xuống.

Kiều Mộc vội vàng bình tĩnh lại, nâng tay trái lên, phối hợp biểu diễn nói: "Chồng yêu, đã nói không đeo, sao anh còn mang tới, nặng như vậy."

Lại là một tiếng 'chồng yêu', Cố Hàn Thanh nghe được rất thoải mái, dù biết người phụ nữ này đang diễn kịch, nhưng anh rất phối hợp, khi đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, nghĩ thầm quả nhiên rất thích hợp, mắt thẩm mỹ của mình thật tốt, trầm giọng nói: "Nặng cũng kiên trì một chút, tình huống hôm nay không thể nóng nảy, em xem không phải em họ hiểu nhầm rồi sao?"

Anh đeo nhẫn xong, từ từ nghiêng mắt, ánh mắt sâu thẳm nặng nề nhìn Cố Tư Phàm.

Cố Tư Phàm sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn giải thích: "Anh họ, em không có, em...... Em chỉ nói giỡn thôi."

Những cô em gái khác cũng nói rằng họ chỉ giỡn mà thôi.

"Các người thấy chị dâu mình cười sao?" Cố Hàn Thanh uy nghiêm thấp nói.

Mấy cô em gái nhìn xung quanh, lập tức hiểu ra cúi đầu hướng Kiều Mộc nói: "Chị dâu, thực xin lỗi. Chúng em không bao giờ giỡn nữa."

Hôm nay gia đình tụ họp, mọi người đều là thân thích, Kiều Mộc tất nhiên là sẽ không lòng dạ hẹp hòi trách mắng, cô ưu nhã nhìn trứng bồ câu ở ngón áp út, trịnh trọng nói: "Không sao, về sau chú ý là được, đi chơi đi."

Mấy người xám xịt rời đi, mất hết mặt mũi.

Tuổi Kiều Mộc mặc dù xấp xỉ bọn họ, nhưng lại có vẻ đoan trang và phong độ hơn.

Xung quanh, các trưởng bối vẫn luôn lặng lẽ chú ý bên này, càng vừa lòng đối với vị phu nhân này.

Cố lão gia nháy mắt ra hiệu với con gái mình, hai người vui mừng cong môi.

Chuyện Kiều Mộc không có nhẫn, Cố lão gia đã biết, mà hiện tại cháu trai của ông trước mặt mọi người đeo nhẫn cho Kiều Mộc,

hiệu quả so Kiều Mộc đeo trước còn tốt hơn.

Trực giác trong lòng ông càng ngày càng kiên định, ông cảm thấy Kiều Mộc chính là định mệnh của cháu trai! Hai đứa tình cảm nhất định sẽ càng ngày càng tốt!

-

Bữa tiệc gia đình kết thúc, Kiều Mộc cùng Cố Hàn Thanh lên xe về nhà.

Lần đầu tiên đi giày cao gót hai ba tiếng đồng hồ, Kiều Mộc không khỏi mất đi phong thái tao nhã, xe vừa lái ra khỏi nhà cũ, cô liên biến thành cá muối ngã ngửa ra sau, tay ôm bụng, thở ra một hơi thật dài.

Cố Hàn Thanh thấy cô hiện nguyên hình, đáy mắt hiện lên ý cười: "Không sợ người khác nhìn thấy bộ dạng này của em sao?"

"Không phải không có người khác sao?" Kiều Mộc yếu ớt nói.

Không có người khác?

Cố Hàn Thanh hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên khi cô không coi mình là người ngoài, "Tôi không phải?"

"Anh đương nhiên không phải." Kiều Mộc quay đầu, cười tủm tỉm nhìn anh, vuốt mông ngựa* nói: "Anh chính là người cho tôi cơm ăn áo mặc không khác gì cha mẹ. Lại nói, có cái bộ dạng nào của tôi mà anh chưa thấy qua? Hơn nữa, anh không chê, tôi cũng không ngại."

* Vuốt mông ngựa: là cách người Trung Quốc dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui, hòng đạt được chút lợi ích.

Trong một tuần qua, Cố Hàn Thanh mỗi ngày đều về nhà, khi Kiều Mộc đối mặt anh, càng ngày càng thành thạo, cũng càng ngày càng không để ý hình tượng.

Cô cảm thấy mình càng giấu, khả năng càng dễ khiến Cố Hàn Thanh hiểu lầm, còn không bằng trực tiếp là một con cá muối lôi thôi lếch thếch cho anh xem, nam chính hào môn, khẳng định đều sẽ không thích loại như cô, bọn họ đều thích tiểu bạch hoa* thanh thuần, nhìn thì nhu nhược, nhưng rất có năng lực của nữ chính.

* Tiểu bạch hoa: hoa trắng nhỏ, giống với ý nghĩa của 'Bạch liên hoa' - Kiểu người vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực ra bên trong tâm ý và tâm cơ rất giả tạo và gian ác.

"Em cũng tự mình hiểu lấy." Cố Hàn Thanh ngoài miệng cười nhạt, nhưng ánh mắt nhu hòa.

Kiều Mộc mím môi cười cười, không để ý chút nào.

Một lúc sau, cô rốt cuộc nhớ ra trứng chim bồ câu trên ngón áp út, vội vàng cẩn thận tháo ra đưa cho Cố Hàn Thanh, "Đúng rồi, Cố tổng, cái này quên đưa cho anh."

Cố Hàn Thanh nghi hoặc: "Đưa tôi làm gì?"

Kiều Mộc vô tội chớp mắt: "Phải đưa cho anh nha, chiếc nhẫn này không thể tuỳ tiện đưa, tôi biết anh là vì giúp tôi, nên mới miễn cưỡng lấy ra, nhưng hiện tại tàn tiệc rồi, hôm nào tôi sẽ tự mình mua một cái, không cần của anh, anh giữ nó cho người quan trọng của mình đi."

Đi tặng nữ chính đi, không cần bận tâm đến cảm giác của tôi!

Cố Hàn Thanh cảm thấy lời này của Kiều Mộc hơi kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ chỗ nào, anh nói: "Tặng em thì em nên cầm lấy, cũng chỉ mấy trăm vạn, không đáng giá."

Kiều Mộc: "......"

Woo huh, mấy trăm vạn kêu không đáng giá?



Rốt cuộc cũng biết nam chính vì sao cho cô, hoá ra là bởi vì không đáng giá!

Đã như vậy, cô sẽ không khách khí! Mấy trăm vạn về sau bán đi vẫn có thể an nhàn nằm yên trong một thời gian dài!

"Vậy được rồi, cảm ơn anh nha, ông chủ, tặng anh trái tim." Kiều Mộc đáng yêu xoa ngón cái với ngón trỏ, bắn tim cho Cố Hàn Thanh.

Cố Hàn Thanh hiếm khi cười khẽ ra tiếng, cảm thấy cô gái này rất đáng yêu.

Càng cảm thấy nuôi cô cũng rất thú vị.

-

Cố Tư Phàm về đến nhà, bị ông nội xách đến thư phòng nghiêm khắc giáo huấn một hồi, cô ta khóc lóc chạy ra, cha mẹ thấy cô ta như vậy, tiến lên muốn an ủi, Cố Tư Phàm đẩy tay họ ra, chạy về phòng ngủ, dùng sức đóng sầm cửa lại.

Nằm trên giường khóc nức nở hồi lâu, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn không vui, nghĩ đến điều gì đó, cô ta lấy di động ra, tìm kiếm tài khoản Wechat đã lâu không trò chuyện.

【 Chị Tâm Nghiên, chị có đó không? 】

Không bao lâu sau, có thông báo tin nhắn đến: 【 Ừ, có, làm sao vậy? 】

Cố Tư Phàm nhếch mép, biểu cảm như đã biết chuyện: 【 Chị Tâm Nghiên, chị vẫn chưa về sao? 】

【 Tạm thời còn chưa nghĩ tới. 】

【 Chị xác định không về? Nếu chị không về, chỉ sợ bên cạnh anh họ em sẽ không còn vị trí của chị nữa. 】 Cố Tư Phàm nói ẩn ý, xấu xa nhướng mày.

Trình Tâm Nghiên ở nước ngoài nhìn thấy mấy lời này của cô ta, mí mắt hung hăng nhảy dựng, hoảng sợ hỏi: 【 Tư Phàm, ý em là gì? Cái gì không còn vị trí của chị? Anh họ em sao vậy? Bên cạnh anh ấy...... Có người phụ nữ khác? 】

【 Chị trở về nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao, không nói chuyện với chị nữa, em phải đi tắm rồi. 】 Cố Tư Phàm làm xong chuyện xấu, kịp thời thu tay lại.

Cô ta có thể tưởng tượng trong lòng Trình Tâm Nghiên sẽ có bao nhiêu dày vò, ha ha ha, có người khó chịu cùng cô ta, thật sảng khoái!

Trình Tâm Nghiên bên kia vẫn luôn gửi tin nhắn cho Cố Tư Phàm nhưng cô ta không trả lời, thậm chí còn gọi điện thoại nhưng cô ta cũng không bắt máy.

Cô biết Cố Tư Phàm cố ý, còn rất có thể là lừa cô, trong lòng cũng đã nghe rồi, không thể không để ý.

Nghĩ đến người đàn ông cao lớn đẹp trai kia, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, nếu bên cạnh anh có người khác......

Không, cô không cho phép việc này xảy ra.

Trình Tâm Nghiên vội vàng liên hệ cô bạn tốt Lâm Vũ Mông, đem việc này nói cho cô ta, "Vũ Mông, cậu giúp tớ hỏi thăm một chút bên cạnh Thanh ca có phải có người phụ nữ khác hay không, cầu xin cậu."

"Không có khả năng đi? Không phải cô em gái kia lừa cậu chứ, trước kia cậu nói nhị gia gia bên đó không thích cậu sao?"

"Mặc kệ có phải hay không, cậu giúp tớ hỏi thăm một chút đi, tớ muốn đáp án chính xác." Trình Tâm Nghiên ở trong phòng đi tới đi lui, vô cùng lo âu.

"Được rồi, tớ giúp cậu tìm hiểu một chút." Lâm Vũ Mông nghĩ nếu bên cạnh Cố Hàn Thanh thật sự có phụ nữ, vậy Trình Tâm Nghiên khẳng định sẽ trở về, đến lúc đó, cô ấy vẫn như cũ là công chúa nhỏ được Cố gia chiều chuộng, nhà bọn họ cũng có thể thơm lây.

Cúp điện thoại của bạn, Lâm Vũ Mông nghĩ cách thể hỏi thăm tin tức của Cố Hàn Thanh, với thân phận của cô ta, căn bản không thể đến trước mặt Cố Hàn Thanh, bản thân anh cũng không phải loại ham chơi.

Tuy rằng, bạn anh Thẩm Ngọc ham chơi, nhưng Thẩm Ngọc nhìn không đáng tin cậy, miệng lại rất kín, không ai có thể từ trong miệng anh ta nghe được tin tức gì.

Cho nên vẫn chỉ có thể xuống tay với Kỳ Anh, Lâm Vũ Mông xem qua những lời mời dự tiệc gần đây mà cô ta nhận được, chọn xem trong đó liệu Kỳ Anh có tham gia hay không, tìm được một cái có khả năng nhất, khóe miệng cô ta gian xảo nhếch lên.

-

Trong nháy mắt, Kiều Mộc đã gả vào Cố gia được nửa tháng, có thể nói cô căn bản đã quen với cuộc sống là phu nhân hào môn này.

Không có việc gì thường cùng Mạnh Hàm hoặc Kỳ Anh đi SPA, tắm hơi, sau đó đi mua trang sức, quần áo.

Về đến nhà, hoặc là đi bơi ở sân sau, thưởng thức phong cảnh đô thị, hoặc là nằm trên sô pha, hoặc nằm trên giường, một bên ăn trái cây đồ ăn vặt, một bên xem phim.

Có đôi khi tâm trạng tốt, cô sẽ dạo Taobao*, mua một ít đồ ăn vặt và những thứ thú vị, căn bản không để ý đến giá cả, chỉ khi mua đến đau tay mỏi mắt mới thôi.

* Taobao: là một trong những sàn thương mại điện tử lớn nhất tại Trung Quốc hiện nay thuộc tập đoàn Alibaba.

Theo lời của các chuyên gia: Đây là nằm ườn đến thối rữa*.

* Nguyên văn là 躺平摆烂: 躺平/Thảng bình, 'thảng' là 'nằm', 'bình' là 'bằng, phẳng') hay triết lý nằm phẳng, nằm ườn, mặc kệ đời; 摆烂/ bính âm: bǎi làn, thắp sáng, 'Để nó thối rữa', còn có nghĩa là "chủ động đón nhận một tình huống xấu đi, thay vì cố gắng xoay chuyển nó"

Theo lời của Kiều Mộc: Đây mới là cuộc sống nha!

Hôm nay, thứ bảy, Kỳ Anh mời cô tham gia một buổi trà chiều, địa điểm tại trang viên Marriott International* bên ngoài đường vành đai ba, Hàn Vi bạn cô bé cũng ở đó.

* Marriott International là một tập đoàn khách sạn đa quốc gia của Mỹ, sở hữu chuỗi khách sạn lớn nhất thế giới với 30 thương hiệu, 7.642 khách sạn, gồm 1.423.044 phòng tại 131 quốc gia và các vùng lãnh thổ tính đến tháng 06/2020.

Lúc này đây, Kiều Mộc đã dung nhập vào giới này, trên người mặc bộ quần áo xa xỉ, hơn nữa còn là loại giới hạn muốn mua cũng không được.

Bởi vậy, dù bọn họ biết rõ thân phận của cô, nhưng vẫn dành cho cô sự tôn trọng, không giống đám người Lâm Vũ Mông đều coi khinh cô.

Nghĩ cái gì liền tới cái đó, Lâm Vũ Mông cùng đám bạn của cô ta cũng tới tham gia buổi trà chiều này, Kỳ Anh căm giận cắn miếng bánh kem tinh xảo: "Phiền chết đi được, biết ngay sẽ gặp cô ta mà."

Hàn Vi bắt bắt chéo chân nói: "Nói ra câu này không phải vô nghĩa sao, đều trong cùng một vòng, không thấy ở buổi tụ họp này thì sẽ thấy ở buổi tụ họp kia, bình tĩnh một chút."

Cô ấy vỗ vỗ vai bạn mình, ngay sau đó nhìn Kiều Mộc bên cạnh: "Chị Mộc Mộc, chị đừng để ý người này, chúng ta làm lơ cô ta là được, nếu cô ta dám lại đây khiêu khích chị, chị yên tâm, em với Anh Anh xử chết cô ta!"

Hàn Vi nghe Kỳ Anh kể về chuyện Kiều Mộc dùng tiền vả mặt Lâm Vũ Mông, khiến cô ấy hiện tại rất thích Kiều Mộc.

Kiều Mộc cười cười với cô ấy: "Yên tâm, về chút đẳng cấp này của cô ta, không đến mức khiến chị tức giận."

Lâm Vũ Mông đi vào, trước tiên chào hỏi người tổ chức tiệc, sau đó nhìn về phía bọn họ bên này.

Kiều Mộc cùng cô ta ánh mắt chạm nhau, Lâm Vũ Mông rõ ràng mặt đen một nửa.

Lại là người này, cô ta rốt cuộc là ai vậy!

Lâm Vũ Mông hỏi người tổ chức buổi tiệc: "Lan Lan, người phụ nữ bên cạnh Kỳ Anh kia là ai vậy? Sao cậu lại mời cô ta?"

Phương Lan nói: "Tớ cũng không biết, cô ấy là do Anh Anh mang đến, xem thái độ của Anh Anh, Kiều Mộc này hẳn là rất thân với cậu ấy, tớ vừa tán gẫu với cô ấy, là người rất tốt, đáng kết giao."

Đáng kết giao cái rắm.

Lâm Vũ Mông trong lòng trợn mắt lên trời, nhưng cũng ngại ở chỗ người khác bèn nhăn mặt.

Ngoài cười nhưng trong không cười một chút nào, cô ta cùng bạn mình đi tìm người quen nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Kỳ Anh, muốn tìm cơ hội tiếp cận cô bé, hỏi thăm chuyện của Cố Hàn Thanh.

Nhưng cô ta vẫn không tìm được cơ hội, Kỳ Anh luôn ngồi bên cạnh Kiều Mộc, xem cô chơi mạt chược.

Kiều Mộc vận may nổi lên, đánh một vạn, cô hơn một tiếng liền thắng lên trăm vạn.

Trong lòng cô sửng sốt, cuộc sống của người giàu thật sự vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường, người ta nhàn hạ giải trí tiêu khiển, chính là đơn vị trăm vạn, mà kiếp trước làm công của cô, không ăn không uống một vạn cũng không có, sau một năm, cũng chỉ có một phần mười của trăm vạn.

Bây giờ cô mới thật sự hiểu nguyên nhân vì sao nguyên chủ không buông bỏ được, có một đại gia tộc không ngừng đưa tiền làm hậu thuẫn, so với số tiền cố định khi ly hôn còn hấp dẫn hơn.

Cũng may dã tâm cô không lớn như vậy, có 10 vạn là tốt lắm rồi! Cô chỉ cần trước khi ly hôn, hưởng thụ thật tốt làm cá muối phu nhân nhà hào môn.

Chơi thêm nửa giờ, Kiều Mộc buồn đi vệ sinh, nhường cho Kỳ Anh với Hàn Vi chơi, cô đi toilet.

Lâm Vũ Mông nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô, cảm thấy hỏi thăm tin tức từ vị Kiều Mộc này còn đáng tin cậy hơn là hỏi Kỳ Anh, không phải cô ta gần đây không thân thiết với Kỳ Anh sao? Có lẽ cô ta sẽ tiếp xúc đến Cố Hàn Thanh, biết chút chuyện của anh.

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ Mông đi theo phía sau Kiều Mộc vào toilet, chờ cô đi ra, cô ta nhấc chân ngăn lại.



Kiều Mộc nhướng mày, cười như không cười nhìn Lâm Vũ Mông: "Có việc?"

Lâm Vũ Mông không biết sao mà mình đặc biệt không thích người phụ nữ này, nhưng hiện tại có việc muốn hỏi cô, cô ta hạ thấp thái độ, "Cái kia...... Lần trước ở Hermes thực xin lỗi."

Thế mà lại xin lỗi cô?

Vì sao cô lại có chút khó tin? Kiều Mộc nhạy bén ngửi được mùi khác thường, căn cứ nguyên tắc địch bất động ta bất động, hàm hồ "Ồ" một tiếng.

Cô đi qua cô ta, đến bồn rửa rửa tay.

Lâm Vũ Mông có chút nôn nóng, người phụ nữ này sao không đi theo cô ta hỏi một chút có chuyện gì khác vậy!

Thật là phiền chết, mắt thấy Kiều Mộc rửa tay xong muốn đi ra ngoài, Lâm Vũ Mông không còn cách nào, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cô rất thân với Kỳ Anh phải không? Vậy cô có quen anh họ Cố Hàn Thanh của cậu ấy không?"

Nghe được ba chữ Cố Hàn Thanh, Kiều Mộc hơi kinh ngạc, sao bạn của nữ chính lại hỏi cô về Cố Hàn Thanh? Đây là có ý gì?

Cô quay đầu, bình tĩnh hỏi lại: "Làm sao vậy? Cô tìm anh họ Anh Anh có việc?"

"Cô quả nhiên quen." Lâm Vũ Mông khẳng định nói, trong mắt hiện ra tia sáng, gấp không chờ nổi hỏi: "Vậy cô biết gần đây bên cạnh Cố Hàn Thanh có xuất hiện người phụ nữ thân mật nào không?"

Thân mật đến mức lãnh chứng Kiều Mộc: "......"

Vấn đề này, cô có chút không biết trả lời thế nào.

Trong nguyên tác, chính Lâm Vũ Mông phát hiện cô cùng Cố Hàn Thanh ẩn hôn, sau đó nói cho nữ chính, nữ chính lúc này mới về nước.

Bây giờ cách một năm sau còn sớm, cô ta vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?

Hay là chịu ảnh hưởng của hiệu ứng cánh bướm, nữ chính muốn về nước sớm?

Vậy cô nói hay không nói đây?

Nghĩ nghĩ, Kiều Mộc quyết định không nói, để Lâm Vũ Mông tự mình phát hiện, cô cảm thấy bản thân trở thành người ngoài cuộc là tốt nhất, bằng không cô chủ động thừa nhận, nếu ông chủ không cho cô phí ly thì làm sao bây giờ?

"Cô đánh giá tôi quá cao rồi, tôi cũng chỉ biết anh họ của Anh Anh tên là Cố Hàn Thanh." Kiều Mộc xa cách mím môi, đi ra WC nữ.

Lâm Vũ Mông không tin lời cô nói, dây dưa đuổi theo, "Cô khẳng định biết, cô hãy nói cho tôi đi, tôi cho ngươi tiền? Hoặc là tặng cô túi?" (Editor: ôi quả nữ phụ của phụ này, ngốc nghếch không chịu được 🥲)

Kiều Mộc mắt điếc tai ngơ, lười phản ứng với cô ta.

Lâm Vũ Mông gấp đến độ cau mày, còn muốn đưa ra điều kiện, lúc này bọn họ đi ra mới phát hiện trong buổi tiệc toàn phụ nữ bỗng có thêm một người đàn ông.

Anh ta mặc áo phông xám, quần tây đen, đeo kính đen, trong tay cầm một cặp tài liệu, cúi đầu khom lưng với người tổ chức tiệc là Phương Lan, giống như đang cầu xin cô ấy điều gì.

Phương Lan biểu cảm càng ngày càng mất kiên nhẫn, Kiều Mộc đến gần, nghe được Phương Lan gầm nhẹ nói: "Anh đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi không có cách giúp anh liên hệ anh tôi đâu, anh tôi rút vốn rồi sẽ không đầu tư lại, bộ phim của anh đã định trước là ngã sấp mặt rồi, anh tôi đã lỗ vốn mấy bộ, nếu lần này anh ấy lại lỗ vốn, ba tôi sẽ không cho anh ấy tiền nữa, vì vậy anh vẫn nên đi tìm nhà đầu tư khác đi."

"Phương tiểu thư, cô giúp tôi liên hệ với anh cô, để tôi gặp anh ấy một chút, nói chuyện trực tiếp với anh ấy, bộ phim điện ảnh này của tôi sẽ không lỗ vốn! Thật đó! Tôi có linh cảm!"

"Đủ rồi! Anh đã lỗ vốn ba bộ phim, ai tin anh nữa!" Phương Lan bực bội vỗ tay, gọi bảo vệ: "Mời anh ta ra ngoài, không được phép cho anh ta vào nữa!"

"Phương tiểu thư —— cô cho tôi một cơ hội, Phương tiểu thư ——" người đàn ông bị bảo vệ kéo ra ngoài.

Nhưng người đàn ông này vẫn không cam tâm, chào hàng bộ phim điện ảnh của mình: "Tôi đã trau chuốt kịch bản cho bộ phim này từ rất lâu, tôi cũng rút ra được bài học từ ba bộ phim trước, tiết tấu đã được kiểm soát tốt hơn, tuyệt đối sẽ không vồ lấy, Phương tiểu thư, cô có thể đọc kịch bản của tôi, tôi tin đoàn làm phim 《 Quân rô* đen trắng 》 chúng tôi sẽ không làm cô thất vọng!"

* Quân rô: là một chất trong bộ bài tây 52 lá.

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bị ngăn cách bởi cửa gỗ dày.

Trong tiệc, mọi người nối tiếp nhau bàn tán xôn xao: "Đạo diễn này điên rồi, còn đuổi tới tận đây."

"Còn không phải là điên rồi sao, anh ta lỗ ba bộ, không biết xấu hổ còn tới kéo đầu tư."

"Tôi đã xem bộ《 Hoa nở mùa xuân 》 của anh ta, tiết tấu quá chậm, tôi còn ngủ quên ở rạp chiếu phim, cô có thể tin đây là bộ điện ảnh bí ẩn không?"

《 Quân rô đen trắng 》? 《 Hoa nở mùa xuân 》?

Kiều Mộc càng nghe càng thấy quen tai, cô cố gắng nhớ lại, rốt cuộc nhớ tới là cái gì, mấy bộ điện ảnh này đã xuất hiện trong nguyên tác, lúc ấy hình như nữ chính tiến vào giới giải trí, phối âm và hát cho bài hát chủ đề cho bộ phim điện ảnh 《 Quân rô đen trắng 》, cho nên tác giả đã đề cập qua.

Nghe nói vị đạo diễn này liên tục làm ba bộ phim bí ẩn, rốt cuộc bộ thứ tư 《 Quân rô đen trắng 》 mới thông suốt, kinh phí 7000 vạn, phòng bán vé được 2 tỷ, lời to.

Nữ chính đàn và hát bài hát chủ đề cũng trở nên nổi tiếng nhờ điều này, thậm chí còn được marketing là nữ thần cá chép*.

* Cá chép: sự may mắn

Tuy nhiên, bộ điện ảnh này bị trì hoãn cả năm do các nhà đầu tư trung hạn rút vốn và phải đến cuối năm sau mới được ra mắt.

Trong sách không nói sau lại là ai đầu tư.

Xuyên tới lâu như vậy, Kiều Mộc nói thật, cô chưa từng nghĩ tới có nên tạo sự nghiệp hay không, cô chỉ muốn mỗi ngày ăn uống mua sắm, làm một con cá muối hạnh phúc, không phải suy nghĩ điều gì.

Nhưng mà, giờ này khắc này, biết rõ một hạng mục có thể tăng gấp đôi lợi nhuận đang được đặt trước mặt, thành thật mà nói, cô có chút ngo ngoe rục rịch.

Chủ yếu cô cảm thấy đầu tư không cần làm những việc mệt mỏi, hơn nữa biết rõ sẽ kiếm ra tiền, cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý.

Trái tim đập thình thịch, đôi mắt Kiều Mộc sáng ngời, lặng lẽ quan sát bốn phía, thấy không ai chú ý tới cô, Lâm Vũ Mông cũng đã đi theo bạn nói chuyện phiếm, cô vội vàng ra khỏi bữa tiệc, đuổi theo vị đạo diễn kia.

Sau khi đuổi theo anh ta đến Hồ Thiên Nga trong trang viên, Kiều Mộc thở hổn hển hét: "Đạo diễn, từ từ đã."

Cô cũng không biết họ tên anh ta, chỉ có thể gọi 'đạo diễn'.

Người đàn ông có viền mắt đen dừng lại, ủ rũ quay đầu nhìn cô, Kiều Mộc một tay chống nạnh đi tới, vào thẳng vấn đề: "Đạo diễn, có phải anh thiếu vốn đầu tư? Anh còn cần bao nhiêu tiền?"

Lý Vệ Đông ánh mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn Kiều Mộc.

Anh ta hoàn toàn không cảm thấy Kiều Mộc đang nói giỡn, dù sao người này nhìn giống bạn của Phương tiểu thư, đều là kẻ có tiền, anh ta kích động ôm chặt cặp tài liệu trong ngực, run run trả lời: "Tôi còn thiếu 3000 vạn, không, 2000 vạn cũng được, tôi có thể tiết kiệm hậu kỳ một chút, chỉ cần cho tôi 2000 vạn, vị tiểu thư này, tôi khẳng định sẽ hoàn trả cô gấp ba lần!"

Mới 2000 vạn là đủ rồi sao?

Kiều Mộc kinh hãi nghĩ, như vậy cũng không nhiều nha!

Cô mở miệng định trực tiếp đồng ý, Lý Vệ Đông thấy cô dừng một chút, tưởng ngại số tiền quá nhiều, vội vàng lấy ra tài liệu trong cặp: "Vị tiểu thư này, cô có thể xem trước kịch bản của tôi, còn có một số cảnh phim đã được quay, tôi bảo đảm sẽ không làm cô thất vọng......"

Anh ta vội vàng, có chút luống cuống tay chân.

Kiều Mộc đè lại cổ tay của anh ta, lắc đầu, đạo diễn Lý như bị sét đánh, cho rằng cô hối hận, không đầu tư nữa, nước mắt lưng tròng.

Lại không nghĩ rằng, cô gái xinh đẹp trước mắt hào phóng nói: "Không cần xem, tôi tin anh, bộ điện ảnh này của anh, tôi đầu tư! Tôi cho anh 3000 vạn!"

Lý Vệ Đông sửng sốt mười giây, không thể tưởng tượng nhìn Kiều Mộc, "Cô nói cái gì?"

Kiều Mộc biết anh ta có chút kích động, mi mắt cong cong vỗ vỗ bả vai anh ta, "Tôi nói tôi đầu tư cho anh, cho anh 3000 vạn, không cần tiết kiệm hậu kỳ, anh cứ thực hiện tốt theo kế hoạch ban đầu là được."

"Là thật sao?" Lý Vệ Đông lẩm bẩm, cảm thấy toàn thân cô tựa hồ được bao phủ một tầng thánh quang, đẹp đến làm người ta không dời mắt được.

Kiều Mộc gật đầu, "Ừm, là thật, thiên chân vạn xác*, nhưng chuyện này tôi cần trở về thương lượng với người nhà một chút, anh yên tâm, khẳng định sẽ đầu tư, chỉ là lần đầu tiên tôi đầu tư, muốn tham khảo ý kiến người trong nhà một chút, đến lúc đó lại tới bàn bạc với anh, chúng ta lưu phương thức liên hệ, có tin tức, tôi báo cho anh đầu tiên."

* Thiên chân vạn xác: chắc chắn là thật

"Được được được, điều này là cần thiết." Lý Vệ Đông cho rằng người nhà Kiều Mộc là ba mẹ, dù sao Kiều Mộc nhìn cũng rất trẻ.



Hai người nhanh chóng trao đổi số điện thoại, còn thêm nhau trên WeChat, sau khi biết tên nhau, Lý Vệ Đông cảm kích nói: "Kiều tiểu thư, cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều, trở về tôi sẽ gửi một số tệp kịch bản điện tử và video tài liệu bộ điện ảnh của chúng ta cho cô, cô có thể xem trước và cân nhắc."

Kiều Mộc vốn dĩ không muốn, nhưng nó sẽ biến cô thành cư xử kì lạ, làm sao có thể đầu tư 3000 vạn mà không hiểu nội dung của hạng mục? Như vậy không phải mang tai mang tiếng sao, cô liền đồng ý, "Được, chúng ta liên hệ sau."

Tách khỏi Lý Vệ Đông, Kiều Mộc nhận được điện thoại của Kỳ Anh, "Chị Mộc Mộc, chị đi đâu vậy? Sao em lại không thấy chị trong bữa tiệc?"

"À, chị ra ngoài đi dạo một vòng, vừa rồi ngồi mệt mỏi, eo đau."

"Hoá ra là vậy, em tới tìm chị, bọn em đánh bài xong rồi, xin lỗi chị Mộc Mộc, khiến chị thua một nửa rồi." Kỳ Anh áy náy, kỹ năng chơi bài của cô bé rất kém, vận may cũng kém.

"Không sao, có chút tiền thôi." Kiều Mộc cười cười, "Em không cần ra đây đâu, chị quay lại bây giờ."

-

Việc đầu tư, Kiều Mộc lên cơn sốt buột miệng nói ra, nghĩ đến lúc thực hiện, cô liền có chút đau đầu, không biết nên làm sao.

Buổi tối về đến nhà, cô cùng Mạnh Hàm nói chuyện phiếm, kể cho cô ấy nghe về chuyện này.

Mạnh Hàm nói: 【 Cậu có thể đi hỏi chồng cậu một chút nha! Không phải thầy giáo kinh doanh đang ở trước mặt cậu sao! Người ta là một ông chủ lớn như vậy, chẳng lẽ còn không biết đầu tư? 】

Đúng vậy! Bên cạnh cô không phải có Cố Hàn Thanh sao!

So với đi ra ngoài tìm luật sư tốt hơn nhiều, nếu tìm luật sư không đáng tin cậy thì sao?

Cố Hàn Thanh tuy nói không thích cô, nhưng tốt xấu gì cũng lấy tiền anh để đầu tư, nếu mất tiền, anh khẳng định sẽ không vui.

Kiều Mộc thoải mái: 【 Hàm Hàm, vẫn là cậu đáng tin cậy, cậu đã nhắc nhở tớ, OK, chờ anh ta về nhà, tớ hỏi anh ta một chút. 】

Cố Hàn Thanh hôm nay tăng ca, không biết có về hay không.

Kiều Mộc vừa mong chờ vừa hi vọng, liền ngủ thiếp đi ở phòng khách.

Quản gia nhờ bảo mẫu đắp cho cô một chiếc chăn mỏng, tránh cho cô bị cảm.

Lúc Cố Hàn Thanh trở về đã gần 12 giờ, thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, anh tưởng quản gia đang đợi mình, kết quả vừa vào cửa, nhìn thấy chính là một cô gái mảnh khảnh nằm đắp chăn trên sô pha.

Cô trong lòng ôm gối dựa, đầu nhỏ gối lên trên sô pha, nghiêng người đối diện với anh bằng khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết mềm mại, không chút phòng bị.

Trái tim Cố Hàn Thanh bỗng nhiên nóng lên, lại đập nhanh gấp đôi.

Quản gia lúc này nhỏ giọng đi tới, "Tiên sinh, ngài đã về?"

Cố Hàn Thanh đổi giày, không tự chủ được thấp giọng nói: "Sao phu nhân còn ở trong phòng khách?"

Trần quản gia quay đầu nhìn Kiều Mộc một cái, che miệng nói: "Phu nhân nói phải đợi ngài trở về, kêu cô ấy đi lên nghỉ ngơi cô ấy cũng không đi."

Cố Hàn Thanh nheo mắt lại, không nói chuyện, đổi giày xong, anh đi đến trước mặt Kiều Mộc, vốn dĩ muốn trực tiếp đánh thức cô dậy, nhưng thấy bộ dạng ngủ ngon lành của cô, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm.

Hơi hơi khom lưng, làm một động tác khiến chính anh cũng phải kinh ngạc, thế nhưng khi chuẩn bị bế ngang Kiều Mộc lên, vừa chạm vào cô, cô liền tỉnh, Cố Hàn Thanh lập tức đứng thẳng dậy, lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn.

Kiều Mộc dụi dụi mắt mở ra, nhìn thấy Cố Hàn Thanh, cô kinh ngạc nói: "Anh rốt cuộc đã về?"

Cố Hàn Thanh bình tĩnh ngồi xuống, vắt chéo hai chân, tựa hồ người vừa rồi muốn bế cô không phải anh, "Ừm, quản gia nói em chờ tôi, tìm tôi có việc?"

Kiều Mộc dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, tôi có chuyện muốn thành tâm thỉnh giáo anh một chút."

"Chuyện gì?" Kỳ thật nghe được Kiều Mộc có việc mới chờ anh, Cố Hàn Thanh còn có chút mất mát.

(Editor: Vì tôi đã hơi thích em rồi phải làm sao phải làm sao? 🥴"

Kiều Mộc hắng giọng một cái, ngoan ngoãn ngồi thẳng người, nói ra chuyện đầu tư hôm nay.

Trần quản gia thấy hai người muốn nói chuyện, lặng lẽ rời đi.

Cố Hàn Thanh nghiêm túc nghe Kiều Mộc nói xong, không có cảm giác đặc biệt gì về việc cô muốn tham gia vào lĩnh vực phim ảnh, chỉ nói: "Nếu muốn đầu tư vào phim điện ảnh, công ty tôi tình cờ có một công ty con đầu tư giải trí cần phải cắt giảm, tôi có thể chuyển nhượng nó cho em, vừa lúc nhân viên đều đầy đủ hết, cố vấn pháp lý cũng có, làm chuyện gì em có thể phân phó bọn họ đi làm, không cần mệt mỏi như vậy."

"A? Thật sao?" Kiều Mộc kinh ngạc, "Vì sao phải cắt giảm? Công ty của anh còn có không kiếm ra tiền sao?"

Cố Hàn Thanh buồn cười: "Một công ty sao có thể cái gì cũng kiếm ra tiền? Lại không phải thần tiên, công ty đầu tư giải trí này thành lập ba năm trước, nhưng hiệu quả và lợi ích vẫn luôn không tốt, hội đồng quản trị đã không còn muốn nó, tôi có thể làm chủ chuyển nhượng lại cho em, em cầm đi tùy tiện chơi."

Tùy tiện chơi......

Kiều Mộc thật sự muốn quỳ xuống trước mặt ông chủ.

Mà câu tiếp theo của Cố Hàn Thanh, cô thiếu chút nữa quỳ thật, "Tôi cho em ba vạn, em cầm đi giết thời gian."

————————-

Tác giả có lời muốn nói: Người nào đó cho tiền càng ngày càng nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.