Chương trước
Chương sau
Minh Lạc quay người rời đi, cơ hồ quên mất Túc vương Triệu Thành đang đứng cạnh cửa sổ, phu quân trước của nàng.
“ A Lạc” Túc vương ở phía sau nàng gọi.
Trước đó vẫn là Minh cô nương, giờ đã là a Lạc- mà hắn gọi cực kì tự nhiên, giống như đã từng gọi nhiều lần.
Minh lạc quay đầu nhìn nam nhân trước mặt.- giờ phút này đối mặt với hắn, tâm nàng lặng như nước- so sánh ra, người này mặc dù đáng ghét, nhưng so với chuyện đáng sợ mà có thể là Minh gia làm thìvới hắn, nàng có thể tâm bình khí hòa.
Nàng vẫn không hiểu người này, kiếp trước coi như nàng sinh hoạt cùng hắn một số năm, nàng nghĩ rằng chí ít mình cũng hiểu hắn một chút,nhưng bây giờ nàng không dám tin tưởng những phán đoán kiếp trước của mình- nếu kiếp trước nàng có thể móc tim móc phổi với kẻ thù giết phụ mẫu, vì bọn hắnmà tự đặt mình vào tình thế khó xử, nát tâm, nàng còn tư cách gì đi tin tưởng phán đoán của mình?
Nàng nói: “ Vương gia, những chuyện này tiểu nữ cần thời gian làm rõ. Xin ngài nể mặt phụ thân tiểu nữ - nếu là thật cũng xin cho tiểu nữ chút thời gian. thật ra vương gia có rất nhiều lựa chọn tốt hơn.”
Nhiều lựa chọn tốt hơn?
hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói “ A lạc, nàng thật không biết vì sao ta muốn cưới nàng sao?”
Minh Lạc có chút không hiểu nhìn hắn – nàng cảm thấy hắn hiện tại rất cổ quái, nhưng nàng vốn cũng không hiểu hắn, hiện tại cũng không muốn hao tổn tâm trí đi đoán hắn muốn gì.
Minh lạc lắc đầu, có chút chán ghét nói “ tiểu nữ không biết, tóm lại mặc kệ vì điều gì đều xin vương gia suy nghĩ lại.”
Bộ dáng này của nàng căn bản là không biết tình huống của cơ thể hắn- nếu nàng nuôi độc tình, đồng thời cảm kích thì không có khả năng nói và bày ra bộ dạng như vậy.
Việc này sẽ chậm rãi tra.
Nhưng phản ứng của nàng với những lời hắn nói cũng quá mức lớn – tuy mình một mực dẫn dắt nhưng chỉ có mấy lời, nàng lập tức biết hàm ý trong lời mình, lập tức liên hệ với những gì Minh Thiệu Án nóitrong Hà Hoa đình, hắn không thể không hoài nghi, nàng, hoặc Minh gia có chuyện mà hắn không biết, hay cái chết của phụ thân nàng thật sự liên quan đến đại phòng Minh gia, còn bị nàng phát hiện manh mối?
Nhưng nói thế cũng không thông – nếu đại phòng Minh gia xuất thủ hại chết phụ thân nàng, làm sao Minh gia có thể dùng nàng để chế độc tình?- có lẽ huyễn cảnh kia chỉ là trùng hợp? nhưng như vậy thìquá trùng hợp rồi!
hắn không tiếp lời nàng, mà chỉ nói “ A Lạc, cái chết của phụ thân nàng ta cũng không thể xác định, ta đã phái người đi điều tra nhưng nếu việc này thật sự cổ quái, bây giờ nàng vẫn sinh hoạt ở Minh gia, không cần lộ ra dị dạng- nếu không sợ rằng nàng không thể sống mà rời khỏi Minh gia.”
hắn vừa nói vừa nhìn thần sắc biến hóa của nàng.
Minh Lạc phát giác ánh mắt của hắn, trong lòng cười tự giễu – người này từ trước đến nay luôn nhạy cảm, dị trạng của mình chắc đã bị hắn phát hiện cho nên mới mở miệng dò xét.
Phát hiện thì phát hiện đi, nàng hiện tai không có tinh lực đi che đậy với hắn, cũng không cần thiết, cho nên nàng thi lễ với hắn, khách khí nói “ đa tạ vương gia nhắc nhở, chuyện của Minh gia, tiểu nữ tự có phân tấc.”
nói xong quay người rời đi – ban đầu nàng tìm hắn nói chuyện là muốn đánh gãy ý nghĩ muốn cưới nàng của hắn, kết quả lại ngược lại, toàn bộ tâm trí nàng hoàn toàn bị dẫn đến chuyện của phụ thân và mẫu thân nàng, việc lấy hay không lấy hắn làm phu quân, không còn quá quan trọng.
Lần này Triệu Thành không cản nàng.
Minh Lạc rời đi dưới mắt hắn, đi xuống, nhận bánh phù dung tiểu nhị đã chuẩn bị sẵn, rời khỏi Như Tâm trai.
Lúc nàng đi vào đến giờ đã có thời gian uống mấy chén trà, không phải vào lấy bánh ngọt sao, sao cần nhiều thời gian như vậy?
Đông Phù đợi bên ngoài, mười phần sốt ruột, đang do dự không biết có nên vào hỏi thăm hay không, thì thấy Minh Lạc đi ra, thở phảo một hơi.
Nàng ta bận bịu đón, cẩn thận nhân lấy bánh ngọt, chỉ là nàng ta nhìn thấy sắc mặt Minh Lạc, trong lòng giật mình, đỡ Minh lạc nói “ cô nương, sao sắc mặt người lại kém như vậy, là bệnh tim phát tác sao? Chúng ta mau về phủ, người nghỉ ngơi đi, lão phu nhân mà biết người mang bệnh còn đến đây lấy bánh ngọt, sợ là sẽ trách phạt nô tỳ không biết phân tấc, không phục thị tốt cho cô nương.”
Minh Lạc “ ân” một tiếng, lười ứng phó nàng ta, vừa được nâng lên xe, nàng mệt mỏi, nghĩ đến cuộc nóichuyện với Minh Thiệu Án trong phủ trưởng công chúa, ban đầu nàng muốn xử lý vẹn toàn- nhưng nếu cái chết của phụ mẫu nàng thật có vấn đề, nàng biểu hiện như vậy sẽ làm một ít người sốt ruột, làm người ta ngủ không yên giấc, vì vậy nàng càng phải cẩn thận ứng phó.
hiện tại nàng còn ở Minh gia, một mối quan hệ, một chút thế lực cảu bản thân cũng không có, nếu có người muốn nàng chết, sợ rằng giống như bóp chết một con kiến.
Sau khi Minh Lạc về Minh gia, trước về viện của mình thay y phục mộc mạc, rửa mặt, nhìn khuôn mặt tái nhợt, vô cùng tiều tụy, mới hài lòng gật đầu, ôm hộp bánh ngọt đi Vinh Thọ đường, thỉnh an Minh lão phu nhân.
Minh lão phu nhân nghe tôn nữ về trước khi yến hội kết thúc thì nghi hoặc, đến khi thấy Minh lạc đến thỉnh an, sắc mặt tái nhợt liền đau lòng. Vội cho nàng miễn lễ, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, ôm nàng nói “ Lạc nha đầu, con đã bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt, sao còn chạy đến đây thỉnh an, con xem, thời gian này con bệnh không ngớt, hiện tại gầy thành như vậy.”
Minh lạc ho hai tiếng, thấp giọng nói “ Tổ mẫu, từ khi Như Ý phu nhân gả cho Tôn đại nhân rất ít khi tự mình làm bánh ngọt. vài ngày trước tôn nữ vất vả lắm mới xin được nàng ấy 1 hộp bánh ngọt, hẹn hôm nay sẽ đi lấy, sao có thể thất tín? Mà tổ mẫu cũng biết bánh ngọt để lâu sẽ không ngon, bệnh của tôn nữ cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là mấy bước đường, không sao, huống hồ tôn nữ thăm tổ mẫu xong mới an tâm đi ngủ.”
Minh lão phu nhân nghe được lời này thì đỏ ngầu cả mắt, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót, nóichuyện với nàng một hooig lâu mới bảo ma ma tâm phúc- Vu ma ma đưa Minh lạc về viện, đợi Minh Lạc ngủ mới về bẩm báo.
nói về Minh Thiệu Án.
ở phủ Thăng Bình trưởng công chúa, Minh Thiệu Án thấy Cảnh Hạo đuổi kịp Minh Lạc, lại thấy Túc vương Triệu Thành tiến đến nói chuyện – dù mấy người đó rất nhanh tách ra nhưng cũng đủ làm hắnmười phần bất an – Cảnh Hạo là hắn dẫn đến, có thể hắn không nghĩ cuộc nói chuyện với đường muội lại diễn biến như vậy, có thể cuộc đối thoại đó bị Túc vương Triệu Thành nghe được!
nhớ lại trong kị xạ trận, Túc vương và Cảnh Hạo thay nhau nói thay Minh Lạc, theo trực giác nam nhân, hắn có thể khẳng định Túc vương và Cảnh Hạo có mấy phần ý tứ với đường muội- không nói đến cái khác, nhưng vị đường muội này hắn nhìn không thấu nhưng lại có vẻ ngoài tú lệ, hắn còn phát hiệnngay cả tiểu hoàng đế có tính cách quái dị, cũng vài lần nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường- nghĩ đến đây trong lòng Minh Thiệu Án lại bực bội.
muội muội Minh Tú của hắn mới là hoàng hậu tương lai của Đại Ngụy, tướng mạo của Minh lạc đáng lẽ nên là của Minh Tú mới phải, thuộc về nàng thật lãng phí!
Minh Thiệu Án đem cuộc nói chuyện với Minh Lạc ở Hà Hoa đình nghĩ lại 2 lần, càng nghĩ càng bất an- cho nên hôm đó về Minh phủ, hắn không trực tiếp đi tìm mẫu thân, cũng không đến chỗ Minh lão phu nhân mà đến thư phòng của phụ thân hắn, Minh thượng thư, chờ đến tận khi Minh thượng thư hạ nha ( thoái triều)
Sau đó hắn nói lại lời của Minh Lạc và Cảnh Hạo, không xót một câu cho Minh thượng thư.
nói xong hắn quỳ xuống thỉnh tội: “ phụ thâ, nhi tử bị tính tình nhu thuận ngày xưa của tam muội muội làm mê hoặc, nhất thời sơ sẩy mói gây ra sai làm lớn, xin phụ thân trách phạt. nhưng nhi tử nghe ngữ khí của tam muội muội, không biết vì sao lại có oán hận với phụ thân và nhị muội, tâm tư của nàng như vậy, nếu lấy chồng xa ở Tây Phiền cũng thôi, nhưng nếu gả cho Túc vương, Túc vương lòng lang dạ thú, nhi tử sợ đến lúc đó nàng chẳng những không làm trợ lực cho Minh gia chúng ta và nhị muội, còn có khả năng gây tai họa cho nhị muội muội và cô mẫu.”
Sắc mặt Minh thượng thư trầm như nước, hai tay vịn trên ghế nắm thành quyền, cảm xúc cuồn cuộn, cũng không đoái hoài đến việc truy cứu con trai, rít qua kẽ răng “ ngữ khí của nó mang theo oán hận?”
“ vâng, nhất định con không cảm giác sai.” Minh Thiệu Án khẳng định nói.
hắn gật đầu, chậm rãi nói “ tốt, con lui xuống đi. Nhớ kĩ về sau con không cần quản chuyện này, vi phu sẽ xử lý.”
Minh Thiệu Án nhìn vẻ mặt ngưng trọng của phụ thân, trong lòng không hiểu sao sinh ra sợ hãi, dù trong lòng nghi ngờ những vẫn lui ra.
Minh thượng thư ở thư phòng một hồi lâu, sau khi suy nghĩ một phen, nghĩ cháu gái luôn ở trong nội trạch, lần này nàng biến hóa sợ rằng cũng là do trong nội trạch, nghĩ như vậy tâm nới lỏng một chút, đêm đó đi tìm phu nhân mình, Minh đại phu nhân Chu thị, tra hỏi.
hắn lựa lời kể lại cuộc nói chuyện của Minh Thiệu Án và Minh Lạc, sau đó nói với Chu thi “ hôm đó nàng nói với ta tính tình Lạc tỷ nhi khác thường, ta vốn cũng không để ý, nhưng hôm nay nghe Thiệu Án nói, nó dường như rất oán hận đại phòng chúng ta- ta nhớ đứa nhỏ này luôn nhu thuận, chưa từng có dị trạng, với nàng, không thân như mẫu nữ nhưng cũng thân cận, ôn hòa với hai tỷ muội Minh Tú, Minh Viện, sao đột nhiên tính tình lại thay đổi như vậy?”
“ phu nhân ở nội trạch, có chú ý thời gian này nó tiếp xúc với những ai? nói cái gì? Tỷ như người cũ bên người năm đó của mẫu thân nó?”
Minh đại phu nhân nhìn Minh thượng thư nhìn chằm chằm mình thì trong lòng rơi lộp bộp, thất thanh kêu “ lão gia?”
Bà ta ngồi trên ghế, cũng kinh nghi bất định, nhưng bà ta tinh tế nghĩ tất cả sự tình mấy ngày nay mộtlần, tâm dần ổn định lại, lắc đầu chậm rãi nói “ hẳn là không có. Lão gia, năm đó người bên cạnh Dung thị, nên chết đều chết, nên bán cũng đã bán, không còn người nào trong nhà.”
“ sau chuyện của Minh Viện, thiếp cũng tìm Hạnh nhi hỏi qua, nó không tiếp xúc với người không ổn nào- chỉ là không biết vì sao gần đây nó thường hay bị bệnh, tính tình liền biến thành như vậy- theo thiếp thấy tình hình này giống như lớn rồi, trong lòng có người, nên bất mãn với hôn sự mà người nhà sắp xếp, bắt đầu suy tính cho bản thân.”
“ nghe chàng nói như vậy- thiếp thân đột nhiên nghĩ đến, Cảnh thế tử đột nhiên nói muốn cầu thái hậu tứ hôn với Lạc tỷ nhi, chuyện lớn như vậy chắc không phải nhất thười xúc động, thiếp thân hoài nghi, Lạc tỷ nhi và Cảnh thế tử sớm đã có tư tình, hai đứa thanh mai trúc mã lớn lên, có tình cảm là chuyện bình thường, sợ là Lạc tỷ nhi hiểu lầm lão gia, vì Tú tỷ nhi nên nhất quyết gả nàng cho Túc vương, cho nên mới sinh oán hận với đại phòng.”
Minh thượng thư chậm rãi gật đầu, nói như vậy liền thông, tâm hắn cũng đặt xuống.
Đúng vậy, chuyện năm đó đã sớm hôi phi yến diệt, nàng là một tiểu nha đầu, lớn lên ở nội trạch, sao có thể đoán được manh mối gì, là do bản thân mình quá mức lo lắng. nhưng nàng bày ra tính tình tiểu gia lại có thể nảy sinh tư tình với Cảnh thế tử, chuyện có nên gả nàng cho Túc vương hay không hắn sẽthương nghị kĩ với phụ thân
( lời tác giả: Minh đại bá, ngươi làm như chuyện Minh Lạc có lấy Túc vương hay không là do ngươi quyết định vậy)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.