Chương trước
Chương sau
Trong lòng Ôn Nhã kinh nghi,nàng ta tựa vào người mẫu thân, lẩm bẩm nói: “ mẫu thân, nữ nhi, nữ nhi vẫn cảm thấy có chút không nỡ. thái hậu nương nương…”
Nhiều năm qua, tuy nàng ta biết thân phận mình tôn quý nhưng chỉ cảm thấy trên mặt chữ, còn Minh gia phồn hoa như gấm mới là thực sự. dĩ vãng nàng ta kết giao với người Minh gia, cũng nhìn người Minh gia đỏ mắt, nhất là Minh Tú, lúc hai người ở chung, trong lúc lơ đễnh Minh Tú sẽ toát ra tư thế thượng giả, vì nàng ta là hoàng hậu tương lai nên Ôn Nhã cũng vui vẻ bưng nàng ta.
một hồi nói chuyện mẫu thân lại nói với nàng tất cả chỉ là giả tượng.
Thăng Bình đại trưởng công chúa vỗ nàng ta, mang theo tia trào phúng nói : “ thái hậu nương nương, quyền thế của thái hậu nương nương cũng là hoàng gia chúng ta cho, người Minh gia cao quý đến đâu, quyền thế lớn cũng là vì nữ nhi bọn họ vào hoàng gia, sinh dòng dõi cho hoàng gia, không nên và cũng không thể vượt qua hoàng gia chúng ta. Nhu nhi, con yên tâm, bệ hạ tuy nhỏ nhưng điểm này hắn cũng thấy rõ ràng, hắn họ Triệu không phải họ Minh.”
nói đến hoàng đế, Ôn Nhã nghĩ đến ánh mắt ôn nhu hắn nhìn mình, lại nghĩ đến hắn đối với Minh Tú lãnh đạm và chán ghét, mặt không khỏi nóng lên.
không thể không nói, tiểu hoàng đế có bề ngoài cực tốt, lại thêm địa vị chí cao vô thượng, đối đãi với nàng ta ôn nhu quan tâm khác hẳn người khác, dù Ôn Nhã ngày thường thông minh, nhưng cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi. quyền thế mê mắt người, giờ phút này nghe mẫu thân nói như vậy, nhịp tim không khỏi bắt đầu bất ổn.
Thăng Bình đại trưởng công chúa thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng ta thì biết những ngày này chắc chắn tiểu hoàng đế đối với nàng ta rất dụng tâm, trong lòng hài lòng.
Bà sờ đầu nàng ta, cười nói : “nhưng như thế vẫn là ủy khuất nữ nhi của ta. Nhưng Nhu nhi con yên tâm, những thứ kia tương lai nhất định sẽ là của con.”
***
Đầu tháng tư.
Trong khoảng thời gian này kinh thành rất náo nhiệt, đầu tiên là đại hôn trăm năm khó gặp của hoàng đế, trung tuần tháng này chính là đại hôn của thế tử tây phiền vương và Ôn Hỉ huyện chủ của Hòa quận vương, không, hiện tại là Ôn Hỉ quận chúa, hạ tuần tháng sau chính là đại hôn của Túc thân vương và tam cô nương phủ Thừa Ân công- Minh Lạc.
không quan tâm đến những sóng ngầm đang phun trào, bách tính không biết, toàn bộ kinh thành đều vui mừng hớn hở, dân chúng hận không thể dính thêm hỉ khí, nhìn sinh ý ngày càng tốt, vui mừng hớn hở.
Những thứ này Minh Lạc cũng không để trong lòng, vì nàng rất bận.
Nàng chuẩn bị cho đại hôn của mình, quản lý đồ cưới, bố trí phòng cưới đã đủ làm nàng bận, ngẫu nhiên đại cữu Dung Chính Khanh còn chỉ điểm một số chuyện triều chính, lại ngẫu nhiên phải bồi người dùng ánh mắt ngày càng nhiệt tình nhìn nàng- Túc vương Triệu Thành.
Triệu Thành vốn là thanh đồng ngâm trong đống tuyết ngàn năm, thiết kiếm vừa cứng vừa lạnh, những ngày này không biết vì sao ngày càng nhiệt tình với Minh Lạc, ánh mắt hắn nhìn Minh Lạc làm nàng cũng có chút không tự nhiên, thậm chí mặt đỏ tim run, mặc dù hắn vẫn không có quá mực mạo phạm nhưng tư thế ngày càng mất khống chế, Minh Lạc nhìn bộ dáng đó của hắn trong lòng có chút run sợ - lo lắng có cuộc sống sau khi thành hôn của mình, liền mặt dày mày dạn thỉnh giáo Cổ ma ma.
Mục đích Cổ ma ma dạy Minh Lạc là để Túc vương say mê Minh Lạc, cho nên tự nhiên là dốc hết túi, khó có ai như hai người đem chuyện cá nước thân mật như kinh luân lễ học bàn luận nghiêm túc đàng hoàng – Minh Lạc cũng học được giả vờ giả vịt
Cho nên Minh Lạc rất bận.
Liền ngay cả đại hôn của Minh Tú nàng cũng chỉ ở phủ Thừa Ân công một ngày rồi về trang tử, hiện nay nàng và đại phòng cũng không duy trì mặt ngoài, Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân cũng không trách móc nặng nề, thậm chí còn vụng trộm để Minh lạc ngày càng tự do.
Những ngày qua Túc vương thường ra vào Kỳ Mai trang, Minh lão thái gia biết nhưng đều mắt nhắm mắt mở.
Hôm đó Minh Lạc đang xem đồ mà Túc vương phủ mang đến và sổ sách hạ nhân vương phủ, Thanh Lan mang tới bái thiếp của Ôn Hỉ quận chúa.
Mười tám tháng tư là đại hôn của Ôn Hỉ quận chúa và Cảnh Hạo, còn nửa tháng nữa.
Nếu Ôn Hỉ đưa thiệp mời đến,cân nhắc đến những lời Cảnh Hạo, để tránh phát sinh chuyện, Minh Lạc nhất định sẽ không đi gặp Ôn hỉ, nhưng bây giờ Ôn Hỉ muốn đến cửa bái phỏng, chẳng mấy chốc nàng ta sẽ lấy chồng ở Tây Phiền xa xôi, về tình về lý nàng đều không thể cự tuyệt.
Hôm sau Ôn Hỉ đến cửa.
Nàng ta đưa cho Minh Lạc hai bức tranh.
Minh Lạc theo ý nàng ta mời nàng ta đến thư phòng, cho nha hoàn lui xuống, nàng không mở hai bức tranh ra cũng không chủ động lên tiếng.
Ôn Hỉ giống như ngày thường không màng danh lợi, cười nói với Minh Lạc: “ a Lạc, ngươi không cần phòng bị ta như thế, ngươi rất rõ ràng, ta không có ý với Cảnh thế tử,cũng không có tâm hại ngươi.”
Nàng ta vừa nói vừa đặt hai bức họa lên bàn, sau đó chậm rãi mở ra, cẩn thận mở ra, dùng chặn giấy chặn lại.
Minh Lạc khi nhìn thấy nội dung bức họa thì lòng nhảy lên một cái, bên trong họa một người mỹ mạo lộng lẫy, xinh đẹp ung dung, Minh Lạc có trí nhớ kiếp trước nên biết người này là ai, vị này là mẫu hậu của Triệu Thành, nguyên phối của Thành Võ đế, Lăng hoàng hậu.
Kiếp trước nàng từng nhìn thấy chân dung của bà trong thư phòng của Triệu Thành.
Minh lạc nhìn bức họa không nói, Ôn Hỉ quay đầu nhìn Minh Lạc ôn nhu nói: “ A Lạc, có khả năng ngươi chưa gặp qua, vị này là mẫu hậu của Túc vương điện hạ. Lăng hoàng hậu của Thành võ hoàng đế. Lăng hoàng hậu cùng tổ mẫu ta là khuê mật, cho nên trong nhà ta có bức họa này. Nhưng bức này không phải nguyên họa, là ta cầu tổ mẫu thật lâu, người mới mời họa sư họa lại, cho ta mang đến Tây Phiền.”
Minh Lạc nói “ ngươi cầm bức họa Lăng hoàng hậu cho ta là có ý gì?”
Chẳng lẽ bức họa này có thể làm gì, có thể ly gián tình cảm của nàng với Triệu Thành?
Ôn Hỉ thở dài, nàng ta không trả lời mà thận trọng mở bức họa còn lại ra.
Khi nàng ta mở bức họa thứ hai ra gần một nửa Minh Lạc liền biết ý nàng ta là gì.
Bức họa thứ hai cũng vẽ một thiếu nữ, người này Minh Lạc cũng biết. Nữ tử này có khí chất khác Lăng hoàng hậu, xinh đẹp yếu đuối, nhưng ngũ quan lại giống nhau sáu bảy phần, vị này chính là biểu muội ruột thịt của Triệu Thành- Lăng CHiêu.
Ôn Hỉ nhìn Minh Lạc trầm mặc, nói : “ A Lạc, ngươi có biết tháng trước Đại Lý tự lật lại bản án tử cũ, trong đó có bản án của mẫu tộc Túc vương điện hạ, Lăng gia?”
“ vị này là nữ nhi đích tôn của Lăng gia, Lăng Chiêu, cũng là biểu muội ruột thịt của Túc vương. Nhưng năm đó Lăng gia bị lưu đày Nam Cương, vị Lăng cô nương này lại không bị lưu đày, nghe nói năm đó Lăng gia xảy ra chuyện, Túc vương điện hạ liền phái người đón Lăng đại phu nhân và vị biểu muội này đi Tây Ninh, nuôi dưỡng ở Tây Ninh, cùng túc vương là thanh mai trúc mã lớn lên.”
“ bản án của Lăng gia được xử lại, Lăng đại phu nhân và lăng cô nương liền không cần lưu lại Tây Ninh, giờ này đang trên đường hồi kinh.”
Minh Lạc nhìn thiếu nữ trong bức họa nửa ngày, những ngày qua nàng chỉ cho chuyện của Minh gia, cho nên nhất thời ném chuyện xưa của Túc vương phủ ra sau đầu, xem ra những người này, chuyện này theo thời gian sẽ lần lượt xuất hiện.
Nhưng chuyện của nàng và Triệu Thành là chuyện của nàng và Triệu Thành, không quan hệ đến người ngoài, cho nên Minh Lạc xóa đi khó chịu trong lòng, quay đầu hỏi Ôn Hỉ “ CHuyện như vậy sao ngươi lại biết, còn có bức họa của nàng?”
Ôn Hỉ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Minh lạc, không còn biểu cảm giật mình ngơ ngẩn khi mới nhìn thấy bức họa, thầm nghĩ, nàng quả nhiên thay đổi rất nhiều, đúng vậy a, mấy người các nàng, Ôn Tuệ, Ôn Nhã, mình, Minh Lạc, còn có Minh Tú, Minh Viện, ai cũng không còn là chính mình trước kia.
Nàng ta ôn nhu nói : “ A Lạc, bức tranh này tự nhiên không phải ta tự có được. Tranh này là Cảnh thế tử cho người mang đến cho ta, hắn không gặp được ngươi liền nhờ ta tặng cho ngươi. A Lạc, Cảnh thế tử đối với ngươi tình sâu, từ lúc ngươi và Túc vương điện hạ đính hôn, hắn liền phái người nghe ngóng chuyện xưa của vương gia, vị Lăng cô nương này, Lăng đại phu nhân một lòng muốn gả cho Túc vương điện hạ, vì quan hệ của nàng ta và Túc vương điện hạ quá sâu, dung mạo lại có mấy phần giống tiên hoàng hậu. Cảnh thế tử quan tâm ngươi, nên mới tặng cho ngươi, hi vọng tương lai ngươi có thể cẩn thận, đề phòng nàng ta.”
Minh Lạc nhìn Ôn Hỉ, kiếp trước nàng ta cũng không gả cho Cảnh Hạo, gả cho Cảnh Hạo là Ôn Tuệ quận chúa. Nàng ta gả cho một vị võ tướng, vợ chồng ân ái một đời, chí ít nàng biết những năm đó đều bình an trôi chảy.
Vì mình trùng sinh nên nhiều chuyện đã cải biến, Ôn hỉ coi như là một người bị liên lụy.
Nhưng ngay cả như vậy nàng cũng không có khả năng thay nàng ta gả cho Cảnh Hạo.
Minh Lạc có chút áy náy, nàng nói: “Ôn Hỉ, chúng ta cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy, ngươi cũng rất rõ ràng, Cảnh thế tử đối với ta cũng giống các ngươi. Chỉ là mấy tháng nay, vì một số chuyện trên triều, Cảnh thế tử và Túc vương điện hạ coi như hạ một ván cờ, lúc này mới sinh ra chấp niệm, qua thời gian nữa, hắn sẽ buông xuống.”
Ôn Hỉ lắc đầu, nàng ta có chút thương cảm nói : “A Lạc, ngươi không biết, kì thật trước đây ta biết Cảnh thế tử thích ngươi, chỉ là chính hắn cũng không biết thôi. Nhưng mà,”
Nàng ta hít sâu một hơi, cười nói “ A Lạc, ngươi cũng không cần cảm thấy hổ hẹn với ta, kì thật Cảnh thế tử đã đáp ứng ta, vô luận người có nguyện ý thay thân phận của ta gả cho hắn hay không, hắn đều sẽ giúp ta an bài thân phận mới, cũng sẽ giúp Lương Tích an bài một vị trí trong quân tại Tây Phiền – ta biết như thế tương lai Lương Tích chỉ có thể trung thành hắn, nhưng ta vẫn rất cảm kích.”
“ Cho nên ta cũng không phải tự mình tới tìm ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi, giống như thân phận của chúng ta vậy, khó cầu nhất là thực tình, ta nhìn ra tình cảm của Cảnh thế tử đối với ngươi, chúng ta coi như lớn lên cùng nhau, ngươi cũng biết phẩm tính của hắn, cho nên mới nguyện ý thay hắn đến gặp ngươi một lần. nếu ngươi có ý với hắn vì sao không lớn mật một chút?”
“ dù ta không biết thế cục trong triều nhưng cũng biết Túc vương và Minh gia không thể chung đường, ngươi kẹp ở giữa cuối cùng có thể thế nào? Huống chi sau lưng Túc vương còn có một cặp công thần, ngươi gả cho hắn tương lai sẽ gian khổ. Về phần Tây Phiền vương phủ, mặc dù đó cũng không phải chỗ tốt, nhưng nếu người kia thật tâm với ngươi, ngươi cũng thích hắn, thì thử một lần, còn tốt hơn là nhà chồng và nhà mẹ đẻ là tử địch, ai thắng ai thua thì cuối cùng người bị đối xử tàn nhẫn cũng là ngươi.”
Ôn Hỉ thích yên tĩnh, bình thản, dù quá khứ hai người có tiếp xúc nhưng không lui tới, giờ phút này giống như lần đầu quen biết nàng ta- kì thật kiếp trước nàng nhìn rõ tất cả.
Nhưng Minh Lạc nghe Ôn Hỉ nói như vậy cũng không biết nói gì, thân thiết với người quen sơ, không nói Ôn Hỉ không nhìn rõ tình huống của nàng, chính nàng cũng không biết Lương Tích trong miệng Ôn Hỉ là ai, nàng ta có thực tình như lời nói ngoài miệng hay không, nên tốt nhất là không nói loạn.
Vậy mà nàng lại hoang đường nhớ tới đan dược thử thực tình mà Mộc Thuật nhắc tới
Ôn Hỉ nhìn Minh Lạc không nói gì, liền bất đắc dĩ cười nói. “ Đương nhiên, ta là có tư tâm. Mặc kệ người ta gả là Cảnh thế tử hay là ai, ta đều muốn rời xa kinh thành, đi Tây Phiền liền vĩnh viễn không thể quay lại, ta hi vọng người là thế tử phi Tây Phiền là ngươi, cũng hi vọng có người quen để trò chuyện. vứt bỏ tất cả, không phải ta không sợ hãi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.