"Cậu có thể mời tôi vào nhà không?"
Giọng nói nhã nhặn kia vừa vang lên liền lôi giật Lâm Khanh về hiện thực. Anh vội vàng mở rộng cổng ra. Thư kí Phương lái xe đưa bà Mĩ đến, tuy vậy không bước vào mà chỉ đợi cho bà đi vào nhà rồi lái xe đi. Lâm Khanh biết bà Mĩ làm vậy là vì có chuyện muốn nói riêng với mình. Trong lòng anh, vì thế mà cũng cảm thấy có chút căng thẳng trào dâng.
Lâm Khanh đưa bà Mĩ vào trong nhà, kéo ghế cho bà ngồi trên sopha. Bà thẳng lưng, đối diện với anh, đợi cho đến khi anh pha nước xong xuôi. Người phụ nữ này khiến cho Lâm Khanh từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy ấn tượng rất sâu. Mái tóc ngắn cá tính, sắc vóc sinh đẹp bất chấp tuổi tác, cả khuôn mặt thanh tú có nhiều nét rất giống với Gia Văn. Dù hôm nay bà chỉ mặc một chiếc váy ôm tối giản hết sức thôi cũng đã toát lên vẻ thanh lịch duyên dáng.
Dù sao bà chỉ hơn anh mười mấy tuổi. Nếu gặp ngoài đời, không biết chừng anh sẽ bạo miệng gọi chị. Nhưng vì bà lại là mẹ của Gia Văn nên trước nay anh vẫn luôn kính cẩn gọi một tiếng cô. Có lẽ có chuyện hệ trọng cần nói nên trên khuôn mặt yêu kiều cũng đượm nét quy củ, trang nghiêm.
"Cậu đang tự hỏi tại sao tôi lại tìm đến tận đây, đúng không?"
Lâm Khanh giật mình, quay lại. Bà Mĩ nâng cốc lên, nhấp một ngụm trà xanh ngắt mà anh pha. Không đợi cho anh kịp lên tiếng, bà đã lại ngẩng đầu lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-them-ai-hat-mua-bay/1054395/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.