Ngày hôm ấy, khi Lâm Khanh rời khỏi bệnh viện, thực sự đã là rất khuya. Đích thân bà Mĩ đi xuống nhà xe tiễn anh, còn đợi cho đến khi anh lái xe ra khỏi cổng viện mới trở vào. Khi Lâm Khanh nổ máy rồi, bà vẫn còn từ bên ngoài cửa kính nhìn theo anh, nhẹ nhàng cất giọng thân thiết.
"Hôm nay, chồng tôi có nói gì, mong cậu cũng đừng để bụng. Tính ông ấy như thế, thật sự không nể nang ai. Ông ấy chỉ có một mình Gia Văn nên mới thiên vị, bảo bọc nó quá đáng như thế. Làm mẹ, tôi..."
Lâm Khanh lắc đầu, cười xòa đáp.
"Không sao mà cô. Cháu cảm thấy tính cách của Gia Văn rất giống bác trai."
Bà Mĩ bật cười, gật đầu. Đôi mắt đẹp thoáng chốc long lanh như đang nhớ về kí ức tươi đẹp nào đó. Trong đêm lạnh, bà dịu dàng vỗ vai Lâm Khanh, sau đó tránh ra một bên cho anh yên tâm ra về.
"Thôi được rồi. Hôm nay rất cảm ơn cậu đã đến đây. Giờ cậu Khanh về đi. Trời tối rồi, nhớ đi đường cẩn thận."
Lâm Khanh nghe mấy lời quan tâm này, trong lòng chợt cảm thấy xúc động, ấm áp. Anh ngẩng lên nhìn, chợt thấy bóng ông Lâm đang thấp thoáng đứng nhìn xuống từ trên ban công. Dù anh không trông rõ, cũng biết chắc ánh mắt ông đang nhìn chăm chăm xuống phía này. Điều đó khiến đôi môi mỏng của anh, bất giác lộ ra nét cười.
"Vâng, cháu sẽ nhớ kĩ. Tạm biệt cô!"
Lâm Khanh đóng cửa xe, xoay chìa khóa, sau đó từ tốn lái xe rời đi.
Một đêm ấy, trên con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-them-ai-hat-mua-bay/1054393/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.