Thời điểm khi Lâm Khanh quay trở về nhà, đã là xế chiều. Bầu trời mù mịt, lại có đám mây đen vẫn vũ phía xa khiến ánh nắng lúc sáu giờ mới đó đã gần như lịm tắt. Anh mở cửa xe, trong đầu thoáng thấy hơi đau nhức, trên hai tay trống không cũng chẳng thấy cầm theo túi lớn túi nhỏ những đồ ăn tươi sống như mọi khi. Thực ra, cũng không lạ. Từ hôm nấu bữa cơm cuối cho Gia Văn ấy, anh vẫn chưa ăn cơm ở nhà lần nào.
Đã mấy ngày nay rồi, Lâm Khanh vẫn luôn làm việc ở công ty đến rất khuya, cho đến khi mệt mỏi mới lái xe về nhà lên giường đi ngủ. Nếu hôm nay, không phải đài dự báo trời sắp mưa to, anh phải trở về thu xếp nhà cửa quần áo thì cũng sẽ là như thế.
Lâm Khanh đi vào căn nhà trống, tự mình vươn tay bật công tắc đèn bên cạnh cánh cửa lên. Ngôi nhà cả ngày không có người ở, tất nhiên không khí cũng sẽ có cảm giác lạnh lẽo, trống vắng theo. Mấy hôm nay, do Lâm Khanh cũng lười lau dọn nên song sắt bên cửa đã kịp phủ lên một lớp bụi mỏng manh. Anh chán ngán thở dài, vứt chiếc áo khoác trên tay lên sopha, cả cơ thể cũng lập tức như mất hết sức lực mà đổ sập theo xuống.
Bên dưới nền đệm cũng lạnh ngắt, không hề có một chút dấu vết hơi ấm của da thịt con người chạm lên.
Hôm nay, anh có đi qua phòng Gia Văn, loáng thoáng nghe thấy Hoài Nam than vãn rằng mấy hôm rồi cậu như hóa câm, cả ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-them-ai-hat-mua-bay/1054363/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.