Trong đêm hôm ấy, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Gia Văn, không hiểu sao, trong lòng Lâm Khanh cũng bất chợt nổi lên sự lo lắng, sốt ruột bất thường. Từ giữa đêm đến gần sáng, anh gọi cho cậu hơn mười cuộc, cả mười cuộc đều chỉ nghe ra tiếng tò tí te. Lúc chưa biết gì, anh vẫn còn tự trấn an rằng do cậu say mà ngủ quên. Nhưng đến ngày hôm sau, khi một người khác trong đoàn gọi về, liền báo tin cho anh rằng đêm qua Gia Văn đã một phen suýt chết.
Người đó kể rằng lúc ấy cậu say, không hiểu ngơ ngác thế nào lại ngã xuống hồ bơi trong khu resort, một hồi vùng vẫy xong lại lại cứ thế ôm nguyên một thân ướt sũng quay về phòng ngủ. Có sẵn hơi men trong người, lại thêm nước lạnh đêm khuya, hậu quả tất yếu là cậu trúng gió, đến hôm sau thì lên cơn sốt cao. Suốt cả buổi sáng, người trong đoàn không thấy Gia Văn đâu, còn tưởng là cậu ngủ quên. Ai dè khi giám đốc nhờ nhân viên đi gõ cửa đã thấy bạn trẻ nằm thẳng cẳng như chó thui trên giường ngủ, vạch đỏ trên chiếc cắp nhiệt độ lên cao đến không thể nhích thêm. Hai mắt cũng đã thiếu điều trắng dã.
Cậu dọa cho cả đoàn một vố đau tim, bác sĩ của khu nghỉ dưỡng khi đi tới còn bị thúc giục đến rơi mất một chiếc dép. Sau một chai nước và hai mũi tiêm, cậu mới từ từ hồi tỉnh, một lúc sau thì có thể bắt đầu ngồi dậy và húp cháo. Đã thế, lúc mọi người thi nhau gặng hỏi sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-them-ai-hat-mua-bay/1054357/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.