Mỹ nhân rơi lệ, lê hoa đái vũ, vô cùng đáng thương.
Lục Phong Hàn không hiểu sao tự nhiên Chiêu Chiêu lại khóc, hắn chỉ là kêu nàng đi thu dọn hai bộ y phục, sau đó đến sơn trang ở ngoại thành làm khách mấy ngày mà thôi, sao lại khóc thành như vậy, hắn dĩ nhiên không thể nào nghĩ đến việc Chiêu Chiêu tưởng hắn muốn tặng nàng cho người khác.
Hắn nhìn mái tóc đen của Chiêu Chiêu, thanh âm trầm thấp nói: "Có người mở tiệc chiêu đãi ta ở sơn trang ngoại thành, vừa lúc mang ngươi đi làm khách, thế nên mới kêu ngươi thu dọn y phục."
Chiêu Chiêu bên cạnh khóc đến nghẹn ngào, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Lục Phong Hàn, nghĩ thầm thì ra không phải muốn đem nàng tặng người khác, mà là đi làm khách, nàng vẫn còn có chút không dám tin tưởng: "Công tử nói thật sao, không phải đang gạt Chiêu Chiêu chứ?"
Lục Phong Hàn nhìn đôi mắt như sương mù của Chiêu Chiêu: "Tất nhiên là thật, hiện tại xe ngựa đang chờ ở bên ngoài, đi thu dọn hành lý đi."
Ngừng khóc, Chiêu Chiêu nhớ tới hành động vừa nãy của mình, là vừa ôm cánh tay Lục Phong Hàn vừa khóc, chờ đã, lúc nãy nàng ôm cánh tay Lục Phong Hàn??? Thật là quá mất mặt, cũng không biết Lục Phong Hàn có chê cười nàng hay không!
Chiêu Chiêu vội vàng buông tay, nàng lau nước mắt: "Công tử, Chiêu Chiêu sẽ đi thu dọn hành lý liền" nói xong liền vội vàng xoay người về phòng.
Ngược lại Lục Phong Hàn nhớ tới bộ dáng hai mắt đẫm lệ mông lung vừa rồi của Chiêu Chiêu, so bình thường càng câu người, trêu chọc hắn không thôi.
Bên đây Chiêu Chiêu trở về thu thập hành lý, thật ra nàng tổng cộng chỉ có vài bộ xiêm y, thu xếp một lát liền xong, sau đó nàng cùng Oanh Nhi đi ra ngoài, lúc các nàng đến Lục Phong Hàn đã chờ bên cạnh xe ngựa.
Đoàn người hướng đến sơn trang ở ngoại thành Lạc Châu.
Trong xe ngựa, Chiêu Chiêu rót cho Lục Phong Hàn một ly trà, rất ân cần.
Chiêu Chiêu không dám nhớ đến việc làm vừa rồi, lại nghĩ đến việc làm mấy hôm nay, nàng quyết định, về sau nhất định phải càng thêm cẩn thận, không thể tiếp tục phạm sai lầm.
Chẳng qua, Chiêu Chiêu có chút tò mò, hiện tại bọn họ đi sơn trang làm khách nhà ai nhỉ, đến đó làm gì, nhưng nàng lại không dám hỏi, sợ chọc Lục Phong Hàn chán ghét.
Nàng vẫn đang suy nghĩ nên bắt chuyện như thế nào, liền nghe bên ngoài có một tiếng nói hơi quen: "Đằng trước có phải là xe ngựa của Lục huynh không?" Là tiếng của Trần Văn Uyên.
Chiêu Chiêu cảm giác xe ngựa nhà mình cũng dừng lại, Lục Phong Hàn vén rèm xe lên: "Thật là trùng hợp, có thể gặp được Trần huynh trên đường."
Chiêu Chiêu ngồi phía sau Lục Phong Hàn, nhìn không thấy tình hình bên ngoài, liền nghe Trần Văn Uyên cười ha ha nói: "Nếu như vậy, chúng ta cùng nhau đi nhé, cùng đồng hành."
"Lục huynh, đúng lúc, ngoại thất của ta cũng ở trong xe ngựa, để hai nữ nhân các nàng trò chuyện với nhau đi, hai chúng ta cưỡi ngựa."
Chiêu Chiêu nghe một chút liền biết rõ, Trần Văn Uyên này đã biết nàng có ở đây từ trước, Chiêu Chiêu lập tức mềm mại nói: "Công tử, vậy ngài đi đi."
Lục Phong Hàn gật đầu, sau đó liền xuống xe ngựa, Chiêu Chiêu vén màn xe lên một chút, bên ngoài Lục Phong Hàn cùng Trần Văn Uyên đều lên ngựa, lập tức thúc ngựa, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Chiêu Chiêu buông màn xe xuống, sau đó liền nghe được một giọng nữ ôn nhu gọi: "Chiêu Chiêu cô nương, ta đây đi cùng ngươi nhé, hai tỷ muội chúng ta cùng nhau tâm sự."
Người nói chuyện là ngoại thất của Trần Văn Uyên, Chiêu Chiêu tất nhiên đồng ý.
Ngoại thất của Trần Văn Uyên có dung mạo xinh đẹp, mặt nhìn có chút yếu ớt, nhìn rất có hương vị nữ nhân ốm yếu, Chiêu Chiêu nhìn dáng vẻ của cô nương này lớn hơn nàng vài tuổi, liền nhu thuận chào hỏi: "Tỷ tỷ, mau ngồi xuống đây."
Lương Vân sau khi nhìn thấy Chiêu Chiêu liền sửng sốt một lát, nàng nhìn không chớp mắt, sau đó mới nói: "Ta tên là Lương Vân Chi, muội gọi ta Vân Chi tỷ được rồi."
"Trước đây tỷ có nghe Văn Uyên nói Lục công tử mới có một ngoại thất dung mạo xinh đẹp, lúc đó tỷ còn nghĩ, đẹp cỡ nào chứ, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên rất là xinh đẹp, " Lương Vân Chi cảm khái nói.
Chiêu Chiêu được khen có chút ngượng ngùng.
Trò chuyện với nhau một lát, Chiêu Chiêu phát hiện Lương Vân Chi cô nương tính tình ôn hòa, đặc biệt dễ nói chuyện, ngoài ý muốn hai người lại hợp ý nhau, Chiêu Chiêu nhắc tới lần đi sơn trang lần này: "Chắc tỷ tỷ cũng biết yến hội ở sơn trang lần này nhỉ, Chiêu Chiêu tới gấp, còn chưa hỏi phu quân."
"Tỷ cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là một ít quan lại của Lạc Châu tụ hợp với một số thương nhân, chắc là bàn chuyện làm ăn."
Chiêu Chiêu gật gật đầu, nghĩ đến yến hội lần này là việc của các nam nhân, mang các nàng đến đây chắc cũng chỉ làm đồ vật trang trí, đơn giản là ăn tiệc uống trà, chắc là không có chuyện gì.
Nhìn thấu Chiêu Chiêu không quá quen những trường hợp này, Lương Vân Chi an ủi nàng: "Muội yên tâm, hơn nửa số tham gia yến tiệc là những ngoại thất như chúng ta, tuy nói cũng có phu nhân chính phòng, nhưng cũng sẽ không làm khó chúng ta đâu."
Nghe Lương Vân Chi nói như vậy, Chiêu Chiêu liền cảm thấy an tâm hơn.
Chiêu Chiêu thấy tính tình của Lương Vân Chi tốt; lại xinh đẹp; chỉ tiếc là làm ngoại thất của Trần Văn Uyên, nàng nhớ tới ngày ấy Trần Văn Uyên cùng Lục Phong Hàn bọn họ cùng đi Túy Nguyệt Lâu, nghĩ đến nhất định là cũng có những nữ nhân khác, nàng có chút cảm thấy đáng tiếc cho Lương Vân Chi.
Nhưng nghĩ lại, nàng có khác gì Lương Vân Chi đâu, Lục Phong Hàn và Trần Văn Uyên là người cùng đường, nàng không khỏi thở dài.
"Chiêu Chiêu muội muội sao lại thở dài?"
"Không có gì," Chiêu Chiêu lắc đầu.
Lương Vân Chi nhìn dáng vẻ Chiêu Chiêu dường như có chút đau buồn, mới hỏi nàng: "Chiêu Chiêu muội muội, muội chẳng lẽ là sợ nam nhân của mình tìm hoa vấn liễu bên ngoài?"
Chiêu Chiêu sửng sốt, nàng đau buồn vì Lương Vân Chi, nàng lại không thích Lục Phong Hàn, đương nhiên không có tâm tư này, nhưng hiển nhiên Lương Vân Chi hiểu lầm nàng.
"Bọn nam nhân họ, sớm đã quen làm những chuyện đó, muội sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi." Lương Vân Chi nói.
Chiêu Chiêu hơi mím môi, thầm nghĩ nàng sao có thể giải thích với Lương Vân Chi chuyện này đây.
Không đợi Chiêu Chiêu nghĩ xong, Lương Vân Chi nói thêm: "Chiêu Chiêu muội muội, không nói dối muội, lúc trước tỷ là một cô nương thanh lâu, được một công tử chuộc thân làm ngoại thất, sau này bị đem tặng cho Văn Uyên.”
"Những nữ nhân như chúng ta ở trong mắt bọn họ cũng giống như một bộ y phục, bất kể lúc nào cũng có thể thay đổi, nói không chừng ngày nào đó Văn Uyên lại đem tỷ đưa cho người khác, nữ nhân chúng ta đều mệnh khổ."
Chiêu Chiêu sửng sốt, nàng không nghĩ đến Lương Vân Chi vậy mà lại có hoàn cảnh như vậy, hơn nữa tương lai cũng không biết sẽ ra sao.
Nàng bắt đầu sợ hãi, tuy rằng hôm nay là nàng đoán sai, nhưng nàng sợ ngày nào đó Lục Phong Hàn cũng đem nàng tặng người khác.
Lương Vân Chi nhìn thấu lo lắng của Chiêu Chiêu: "Bất quá Chiêu Chiêu muội muội xinh đẹp như thế; sẽ không giống như những người bình thường như tỷ."
Nhưng Chiêu Chiêu lại để tâm những lời này, lúc trước Oanh Nhi đã kể tình trạng của những ngoại thất kia cho nàng, hiện tại lại có một ví dụ sống như Lương Vân Chi ở trước mặt, tuy rằng sáng nay không có, nhưng cũng không đảm bảo sau này Lục Phong Hàn cũng không có ý định này.
Nàng nghĩ nàng sẽ lấy lòng Lục Phong Hàn, xin hắn đừng đem nàng tặng cho người khác, cho đến khi Lục Phong Hàn về nhà, như vậy nàng có thể sống cuộc sống của mình.
Lại nói chuyện một lát, rất nhanh đã đến sơn trang, xe ngựa trực tiếp từ cửa lớn đi vào, Chiêu Chiêu cùng Lương Vân xuống xe ngựa, liền có nha hoàn dẫn các nàng đi về hai nơi khác nhau.
Lương Vân Chi cười nói: "Chiêu Chiêu muội muội, ngày mai liền khai tiệc, chúng ta ngày mai gặp lại."
Chiêu Chiêu gật đầu, sau đó cùng Oanh Nhi đi vào nơi dành cho khách.
Sơn trang này xây ở chân núi, quang cảnh chung quanh rất mê người, núi xanh nước biếc, còn có hoa thơm nở rộ, đi sâu vào trong tâm tình càng thoải mái, Chiêu Chiêu cảm thấy đi chuyến này cũng tốt, xem như giải sầu.
Sau khi Chiêu Chiêu đến phòng khách phát hiện Lục Phong Hàn không ở đây, hắn chắc là đang cùng người khác nói chuyện, Chiêu Chiêu cũng không để trong lòng, liền nói tiểu nha hoàn dẫn đường lui xuống trước, sau đó cùng Oanh Nhi tựa vào gối nghỉ ngơi một lát.
Chiêu Chiêu cảm thấy thoải mái hơn.
Bữa tối cũng là tiểu nha hoàn trực tiếp đưa tới, phần nhiều là đồ ăn vùng núi, Chiêu Chiêu ăn không ít.
Một lát sau trời liền tối, trong viện có treo hoa đăng, có phần đẹp mắt, Oanh Nhi hỏi Chiêu Chiêu: "Cô nương có muốn đi dạo xung quanh không, ở trong phòng nhiều cũng khó chịu."
Chiêu Chiêu gật đầu, chẳng qua hai người vừa mới ra sân, lại gặp Lục Phong Hàn trở về, trên người hắn có chút mùi rượu, nhưng không nồng, nhìn liền biết vừa uống rượu xong.
Chiêu Chiêu nhủ thầm không khéo gì cả, nàng vừa định đi Lục Phong Hàn liền trở về, nàng vội vã hỏi: "Công tử có muốn uống chút trà giải rượu hay không?"
Lục Phong Hàn lắc đầu, hắn uống cũng không nhiều.
"Các ngươi muốn đi ra ngoài?"
Chiêu Chiêu vừa muốn lắc đầu, liền nghe Lục Phong Hàn nói: "Vừa lúc, chúng ta cùng nhau đi dạo."
Chiêu Chiêu cắn môi, nhưng hiện tại chỉ có thể theo Lục Phong Hàn đi ra ngoài, bên ngoài có không ít người, phần lớn là các công tử cùng nữ quyến đến dự tiệc, rất náo nhiệt.
Chiêu Chiêu đang buồn rầu không biết nên nói gì với Lục Phong Hàn, Lục Phong Hàn liền bị các khách nhân khác mời đi, Chiêu Chiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chiêu Chiêu liền đứng dưới cây hoa chờ Lục Phong Hàn, trong sân trên các cây đều có treo hoa đăng, rất là đẹp mắt, Chiêu Chiêu cảm thấy chuyến đi này cũng coi như là đáng giá.
Đang ngắm cảnh, Chiêu Chiêu bỗng nhiên nghe được một thanh âm quen quen, thanh âm kia có chút đục ngầu: "Lục công tử, yến tiệc hôm nay như thế nào, có khó khăn gì không?"
Tim Chiêu Chiêu đập nhanh một cái, thanh âm này sao nghe giống như vị Từ đại nhân kia!
Kế tiếp nàng liền nghe Lục Phong Hàn trả lời: "Tất nhiên là rất tốt; đa tạ Từ đại nhân khoản đãi."
Được rồi, lần này Chiêu Chiêu đã xác định, đây chính là Từ Hưng Đức Từ đại nhân, nàng sao lại xui xẻo như vậy, lại gặp Từ đại nhân ở đây!
Từ Hưng Đức biết Lục Phong Hàn từ kinh thành đến buôn muối, nghe nói cùng Tấn Vương có chút quan hệ, hắn cũng định sẽ cùng Lục Phong Hàn kết giao, nói không chừng cũng có thể mượn quan hệ với Lục Phong Hàn mà dính tới Tấn Vương.
Chiêu Chiêu muốn trốn đi, nhưng Từ Hưng Đức đã phát hiện ra nàng.
Mượn ánh sáng của haa đăng, Từ Hưng Đức nhìn thấy rõ ràng, cô nương trước mắt môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, dáng vẻ cũng phong lưu yểu điệu, có thể nói là sắc đẹp hiếm thấy, không phải là Chiêu Chiêu câu hồn của hắn mấy hôm trước thì là ai!
Từ ngày ấy ở Túy Nguyệt Lâu thấy nàng về sau, Từ Hưng Đức liền mê mẩn Chiêu Chiêu, có thể nói là thần hồn điên đảo, mấy ngày trước hắn bận ra ngoài làm việc, hắn định vài ngày sau liền đến Túy Nguyệt Lâu, không nghĩ đến có thể nhìn thấy Chiêu Chiêu ở đây, hơn nữa nhìn bộ dáng này, Chiêu Chiêu hẳn đã là người của vị Lục công tử này.
Chiêu Chiêu không dám ngẩng đầu lên, chân nàng run rẩy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]