Chương trước
Chương sau
Vì có thêm Chiêu Chiêu, người trong vương phủ náo nhiệt một phen.

Dù sao cũng là người Lục Phong Hàn mang từ bên ngoài về, đây là việc trước nay chưa từng có, từ trên xuống dưới có không biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Thính Vân viện.

Mà lúc này trong Thính Vân Viện, Chiêu Chiêu đang ngồi trên ghế, chóp mũi nàng chảy ra chút mồ hôi, lại càng lộ vẻ da thịt trắng noãn, tinh xảo như mây.

Oanh Nhi bưng tới cho Chiêu Chiêu một chén cháo lạnh: "Cô nương, ăn chút cháo lạnh giải nhiệt nhé."

Hiện tại đã vào hạ, thời tiết rất nóng, đặc biệt vị trí của Thính Vân viện lại không tốt, nhỏ hẹp lại khô nóng, người trong phòng người cũng một phen khổ sở.

Nha hoàn Thanh Diệp đứng ở một bên, ôn nhu nói: "Cháo lạnh tuy giải nhiệt, nhưng cô nương vẫn nên ăn ít một chút mới tốt, đá Tây Hàn này lạnh tổn hại thân thể, đặc biệt đối nữ tử không tốt."

Chiêu Chiêu nghe vậy gật đầu, hiện tại nàng đã ở trong vương phủ, muốn chạy trốn căn bản là không có khả năng, nàng cũng chỉ có thể ở lại đây, nếu muốn ở lại liền phải lưu tâm một chút, không thể chỉ dựa vào một mình nha hoàn Oanh Nhi, dù sao nha hoàn trong phủ cũng quen thuộc vương phủ hơn.

Trãi qua hai ba ngày nay, thấy trong đám nha hoàn này, Thanh Diệp có thể đứng đầu, nàng đối xử với mọi người lễ độ, biết tiến biết lui, hơn nữa từ nhỏ hầu hạ trong vương phủ, là người có thể dùng.

"Phân lệ của các chủ nhân trong vương phủ đều có băng, chẳng qua trước mắt vương gia còn chưa về phủ, phong hào của người cũng chưa định ra, đành phải nhẫn nại mấy ngày nữa," Thanh Diệp lại nói.

Từ ba hôm trước Lục Phong Hàn tiến cung liền chưa trở về, dù sao đã phá một đại án, có không ít việc bận rộn. chờ hắn trở về định ra danh phận cho Chiêu Chiêu, sau đó mới có băng phân phát xuống.

Nói tới đây, Thanh Diệp an ủi Chiêu Chiêu: "Trước đây vương gia bận rộn, rất ít khi hồi phủ, cô nương cũng không cần lo lắng."

Đang nói chuyện, Thanh Lan từ bên ngoài bước nhanh đến, trên đuôi lông mày đều là thần mặt vui mừng: "Cô nương, vương gia hồi phủ, hiện tại đang ở trên đường về," các nàng là hạ nhân ngày đó bị phân phát lại đây hầu hạ Chiêu Chiêu, về sau tính mạng của mình đều ở trên người Chiêu Chiêu, cho nên đều ngóng trông Chiêu Chiêu được sủng ái.

Thanh Diệp cũng nói theo: "Cô nương, nếu không ngài sửa soạn một chút, trang điểm ăn mặc một phen?" Dù sao đây cũng coi như là lần đầu Chiêu Chiêu vào phủ, vương gia nói không chừng sẽ đến đây.

Chiêu Chiêu buông thìa xuống, tuy nàng cùng Lục Phong Hàn chung đụng thời gian không lâu, nhưng biết hắn là người quan tâm công việc, phỏng chừng lần này trở về sẽ không đến đây, huống chi nàng cũng biết phân lượng của mình trong lòng hắn, bất quá chỉ là một nữ tử muốn ngủ liền ngủ mà thôi.

Thấy được sắc mặt vui sướng của mấy nha hoàn, Chiêu Chiêu cũng không biết nói gì, chỉ đành tùy ý các nàng.

Đêm đó, sau khi Lục Phong Hàn trở về ở tại thư phòng, căn bản không đi vào hậu viện, sáng sớm hôm sau liền tiến cung, hắn chỉ để lại khẩu dụ, phong Chiêu Chiêu làm thị thiếp.

Việc này cũng nằm trong dự kiến của mọi người, dù sao vương phủ nữ quyến có chính phi, trắc phi cùng thị thiếp ba vị trí, dựa vào thân phận của Chiêu Chiêu hiển nhiên là không được phong trắc phi, cũng chỉ có thể là thị thiếp.



Làm mọi người nghiền ngẫm là thái độ của Lục Phong Hàn đối với Chiêu Chiêu, tựa hồ không có tốt như trong tưởng tượng; lẽ ra nữ tử lần đầu vào hậu viện, như thế nào cũng nên cho chút mặt mũi, đi đến hỏi thăm một chút, chính là ngồi một lát cũng tốt.

Nhưng sau khi Lục Phong Hàn trở về liền không ra khỏi thư phòng, hiển nhiên là không để bụng.

Người trong Thính Vân Viện đều rất hụt hẫn, các nàng còn tưởng rằng Chiêu Chiêu sẽ được Lục Phong Hàn sủng ái, không nghĩ tới kết quả lại như vậy, trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn Chiêu Chiêu bằng ánh mắt đồng tình.

Chiêu Chiêu lại không để ý, nàng hiện tại muốn lặng yên đợi, không trêu chọc thị phi, nàng cũng không muốn có chung kết cục với Chiêu Chiêu trong sách.

...

Hàn trắc phi tất nhiên cũng biết tin tức này, nàng cầm tách trà lên, gạt nhẹ, uống một ngụm.

Tử Tô quỳ trên đất bóp chân cho Hàn trắc phi: "Nương nương, xem ra không cần quá đề phòng Chiêu Chiêu này," nhưng vị Chiêu Chiêu này lớn lên thật đẹp, nói không chừng về sau xác thật là có khả năng làm ra chuyện gì đấy.

Hàn trắc phi cũng nghĩ như vậy, nàng nhướn mi: "Người mới vào phủ, ta là tỷ tỷ tất nhiên là muốn chiêu đãi tốt một chút. Ngày mai chuẩn bị một bàn tiệc ở trong sân đi."

"Nhớ, nhất định phải mời Trang trắc phi đến," Hàn trắc phi lại nói.

Tử Tô cười nói: "Vâng."

Nói xong lời, Tử Tô liền đi đến chỗ Trang trắc phi đưa thiếp mời: "Trắc phi nương nương, ngày mai ngài nhất định phải đến đấy."

Sau khi Trang trắc phi tiếp nhận thiếp mời thì nhíu mi, mấy ngày nay nắng to nàng cũng không muốn ra ngoài, chẳng phải là muốn phơi đen luôn sao, huống chi là ăn mừng cho một thiếp thất thân phận thấp.

Tử Tô nhìn thấu Trang trắc phi không muốn đến, lại nói: "Trắc phi nương nương, thiếu ngài sẽ không hoàn hảo, huống chi ngài qua đó cũng có thể cùng Chiêu Chiêu di nương mới tới nói chuyện giải buồn."

Nói chuyện giải buồn, Chiêu Chiêu kia xứng sao?

Lúc trước nàng còn tưởng rằng Chiêu Chiêu được Lục Phong Hàn coi trọng, nhưng hiện tại bất quá cũng chỉ như thế, nàng lười cho Chiêu Chiêu vinh quang này, bất quá, nếu là nhìn Chiêu Chiêu bị chê cười, cũng tốt.

Nghĩ đến đây, mắt Trang trắc phi sáng lên, một khi đã như vậy, nàng liền nhận thiếp mời này.

...

Trong Thính Vân Viện, Chiêu Chiêu cũng nhận được thiếp mời của Hàn trắc phi.

Đám người Thanh Diệp bắt đầu bận việc, muốn đi dự tiệc chắc chắn là phải chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, xiêm y trang sức đều không thể xảy ra sai sót, cho nên phải cẩn thận kiểm tra một phen.

Chiêu Chiêu nhìn thiếp mời mà phát sầu, nàng nhớ kỹ trong sách Trang trắc phi cùng Hàn trắc phi đều không phải người tốt lành gì, cái tiệc này nói không chừng là Hồng Môn yến, nhưng hiện tại thân phận nàng như thế, không thể không đi, đành phải càng thêm chú ý cẩn thận.

Sáng ngày hôm sau, Chiêu Chiêu liền đến chổ của Hàn trắc phi.

Chờ đến nơi, liền có nha hoàn dẫn đến phòng khách, trong phòng khách bày một bàn đồ ăn, chay mặn đầy đủ.

Lúc nàng đến chỉ có Quách di nương, Chiêu Chiêu cùng Quách di nương gật đầu chào nhau, một lúc sau, Hàn trắc phi cùng Trang trắc phi mới thong dong đến chậm.

Chiêu Chiêu cùng Quách di nương cùng nhau hành lễ với Hàn trắc phi cùng Trang trắc phi.



Hàn trắc phi làm chủ nhà, tất nhiên là nhiệt tình nói: "Nhanh đứng dậy, bây giờ khí trời nóng nực, đừng giày vò ra một thân mồ hôi."

Lại là một phen khách khí lẫn nhau, đoàn người mới ngồi xuống nói chuyện.

"Đồ ăn hôm nay đều là phòng bếp nhỏ của nương nương làm ra, các vị chủ tử nếm thử, xem hương vị như thế nào?" Tử Tô nói.

Cứ như vậy, xem như là mở đầu, sau khi động đũa ăn qua một ít đồ ăn, Hàn trắc phi cười tủm tỉm nhìn Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu muội muội cũng tới vài ngày rồi, hôm nay mới mời muội muội lại đây thật là thất lễ."

Chiêu Chiêu nào dám đồng ý, liên tục nói không dám.

Hàn trắc phi hỏi chuyện nhà Chiêu Chiêu: "Nhìn muội muội tuổi còn nhỏ, cha mẹ còn không?"

Chiêu Chiêu mím môi, trầm ngâm nói: "Hồi nương nương, thiếp thân ở nhà... Có một ca ca."

Chiêu Chiêu có ký ức của Chiêu Chiêu hiện tại, kỳ thật nguyên chủ còn cha mẹ, nhưng chính tay cha mẹ của nguyên chủ bán con mình vào thanh lâu sở quán, cho nên Chiêu Chiêu không muốn nói nàng còn có cha mẹ.

Về phần ca ca... Cũng không biết hắn bây giờ ở đâu.

Không chờ Hàn trắc phi nói chuyện, Trang trắc phi liền không có hảo ý cười: "Xem ra mệnh của Chiêu Chiêu muội muội thật khổ a," cha mẹ đều không còn, thân phận kia nói không chừng so nàng nghĩ còn thấp hơn.

Đúng lúc này, nha hoàn phòng bếp mang một cái khay sơn đỏ đến đây, hành lễ với Hàn trắc phi: "Nương nương, rượu trái cây ướp lạnh đã có."

Trời nóng nực, tất nhiên thức uống mát lạnh sẽ ngon hơn, nha hoàn phục thiện vừa muốn rót rượu, Trang trắc phi liền cho dừng lại, sau đó mắt phượng thoáng nhìn Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu muội muội, muội vừa đến phủ không lâu, cũng không biết tính tình như thế nào, có thể hầu hạ tốt vương gia hay không, dù sao sau này muội cũng là người trong phòng vương gia, tỷ tỷ ta thật có chút không yên lòng.

Rượu này muội liền đến rót đi, cũng để các tỷ nhìn một chút," Trang trắc phi lười biếng nói.

Nhất thời bầu không khí ngừng trệ, ngay cả Quách di nương luôn luôn thành thật cũng nhíu mi, này không phải là coi thành nha hoàn sai bảo sao, dù sao cũng là nữ nhân của vương gia, bây giờ làm vậy cũng không tốt.

Nhưng Hàn trắc phi cũng không lên tiếng, hiển nhiên là không muốn quản, Quách di nương cũng chỉ cúi đầu thấp xuống.

Chiêu Chiêu mím chặt môi, nàng đã biết đây là Hồng Môn yến, biết sẽ bị khó xử, nhưng nàng chỉ là một tiểu thiếp, người đang ngồi kia trắc phi nương nương, gia thế cao quý, sao nàng dám nói một chữ không.

Chiêu Chiêu đứng dậy, sau đó đi tới bên cạnh nha hoàn.

Rượu vừa mới ướp lạnh qua, bình rượu cũng lạnh lẽo, sờ lên có chút cảm giác nhoi nhói, Chiêu Chiêu không dám để lộ ra, đành phải bưng bình rượu lên bắt đầu rót.

Sau khi Trang trắc phi nhìn thấy trong lòng cực kì sảng khoái, bất quá chỉ là một thân phận tiện nhân, lấy tư cách gì ngồi chung chổ với các nàng, nên làm việc như hạ nhân vậy mới đúng.

Sau đó, yến hội không có một gợn sóng liền kết thúc.

Sau khi trở lại Thính Vân Viện, Oanh Nhi khóc nói: "Cô nương, bọn họ là đang chà đạp người!" Nữ nhân trong vương phủ thật đáng sợ, êm đẹp liền bị làm nhục, sớm biết thế không nên đến kinh thành, ở lại Lạc Châu còn tốt hơn.

Tâm Chiêu Chiêu cũng rất mệt, nàng vốn muốn thành thành thật thật chờ đợi, không gây chuyện không sinh sự, nhưng hiện tại thế này, phiền toái cũng tự mình tìm tới cửa.

...

Đêm đến, các nơi trong vương phủ đều trang trí đèn lồng.



Lục Phong Hàn từ trong cung trở về, thái giám Đức Thuận hầu hạ nói: "Hôm nay vương gia đến thư phòng, trong thư phòng sớm đã để băng vào, không nóng chút nào."

Không nghe trả lời, ngược lại lại phát hiện sắc mặt Lục Phong Hàn có chút không vui, Đức Thuận thầm nghĩ hắn an bài không đúng chổ nào sao, từ trước đến giờ vương gia trở về đều là trực tiếp đi thư phòng a, chờ đã... Ấy, có một di nương mới tới trong phủ!

Đức Thuận cẩn thận dò hỏi: "Nếu không, vương gia đi Thính Vân Viện nhìn xem?"

Lục Phong Hàn gật đầu; trước đó vẫn luôn bận rộn, không kịp tới xem Chiêu Chiêu, bây giờ nên đến xem nàng một chút.

Nhìn bóng dáng Lục Phong Hàn đi xa, Đức Thuận cả kinh há to miệng, thầm nghĩ vương gia vậy mà đi hậu viện!

...

Thời điểm Lục Phong Hàn bãi giá tới đây Chiêu Chiêu vừa dùng qua bữa tối, bọn nha hoàn kích động hỏng rồi, sắc mặt vui mừng lộ rõ, rất có ánh mắt lui ra.

Chiêu Chiêu thì là ngây ngẩn cả người, Lục Phong Hàn tại sao lại tới? Nàng còn chưa chuẩn bị tốt để gặp Lục Phong Hàn đâu.

Tuy rằng trong sách Chiêu Chiêu rơi vào kết cục táng thân ở bãi tha ma, dù không phải là lệnh của Lục Phong Hàn, nhưng hắn cũng ngầm đồng ý. Hiện tại Chiêu Chiêu vừa thấy Lục Phong Hàn liền sợ hãi, nàng nhịn không được lui về sau một bước.

Lục Phong Hàn tự nhiên nhìn thấu sợ hãi trong mắt Chiêu Chiêu, hắn nghĩ chẳng lẽ là hắn bỗng nhiên biến thành vương gia, Chiêu Chiêu không thích nghi được?

Lục Phong Hàn cầm tay Chiêu Chiêu: "Mấy ngày nay ở trong phủ quen chưa?"

Nhìn thấy Lục Phong Hàn vẫn là dáng vẽ trước kia, tâm Chiêu Chiêu buông lỏng không ít, nàng nghĩ chỉ cần về sau nàng không làm chuyện xấu cản trở hắn cùng Tấn vương phi thì sẽ không rơi vào kết cục như trong sách.

Chiêu Chiêu cắn cắn môi: "Vẫn tốt."

Nhưng khi nhớ tới kết cục trong sách, còn có ban ngày bị Trang trắc phi làm khó, Chiêu Chiêu vẫn nhịn không được đỏ mắt: "Vương gia, thiếp thân nhớ nhà, có thể hay không..." Hồi Lạc Châu a.

Hốc mắt ướt sũng, dường như ngậm nước, cánh môi đang nói chuyện nhỏ nhắn đỏ bừng như cánh hoa.

Nửa câu sau Chiêu Chiêu còn chưa nói xong, liền bị Lục Phong Hàn chặn môi lại.

Sau đó, cắn một phát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.