Rõ ràng ngày hôm qua còn nói để cho nàng điều dưỡng thân thể mấy ngày, sao bỗng nhiên liền muốn nàng tiếp khách.
Chiêu Chiêu cắn môi: "Trân Châu tỷ tỷ, tại sao bỗng nhiên muốn tiếp khách nhanh như vậy?"
"Là Vân Nương phân phó, hiện tại Vân Nương đang bận rộn, chờ sau khi dùng xong bữa tối ngươi sẽ được qua gặp Vân Nương, Vân Nương nói nàng ấy muốn tự mình nói với ngươi ngày mai sẽ làm như thế nào, " Trân Châu nói.
Dứt lời, Trân Châu dường như có chút hâm mộ nói: "Được Vân Nương đối xử như vậy không có được mấy người, Chiêu Chiêu ngươi thật có phúc khí."
Chiêu Chiêu nghĩ thầm làm gì có phúc khí, đem phúc khí này cho người khác đi, nàng không muốn tiếp khách.
"Trân Châu tỷ tỷ, bệnh trên người Chiêu Chiêu còn chưa hết hoàn toàn, tỷ xem có thể thêm hai ngày được không?" Chiêu Chiêu thử thăm dò hỏi.
Trân Châu mặt không đổi sắc, chỉ nói: "Đây là Vân Nương phân phó, Chiêu Chiêu cô nương vẫn là nên nghe theo đi." nói xong liền xoay người rời đi.
Chiêu Chiêu nhìn tấm bình phong bị đóng lại, suy sụp ngồi ở trên tháp, trong hốc mắt rất nhanh liền nổi sương mù, nàng không muốn làm hoa nương vạn người gối.
Hạnh Nhi bên cạnh nhìn nàng có chút đáng thương, nàng thầm nghĩ Chiêu Chiêu cô nương này tuy rằng vụng về, nhưng cũng là một người mệnh khổ.
Nàng đi đến bên cạnh Chiêu Chiêu: "Cô nương, người đừng vội, tiếp khách này cũng không phải thật sự là treo biển hành nghề tiếp khách."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-that-khong-de-lam/2972989/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.