"Anh là Kình Quân mà, anh hỏi gì lạ vậy?"
Vũ Tình nâng môi cười nhìn anh, sau đó cô liền cau mày: "A"
Cô đột nhiên cảm thấy cổ mình thật đau, ngay cả phần bụng và đùi cũng như vậy nữa.
"Em sao vậy?"
Cố Kình Quân dễ dàng quan sát thấy biến đổi biểu cảm của cô, anh liên nắm lấy tay Vũ Tình mà hỏi.
"Em không biết.Tại sao em lại ở đây vậy? Đây là bệnh viện mà, đúng không? Sao em không nhớ được gì cả"
"Không sao, đều đã không sao rồi "
Cố Kình Quân ôm cô vào lòng rồi xoa xoa mái tóc đen óng mượt của cô.
Quên đi rồi cũng tốt, như thế Vũ Tình sẽ không phải nhọc lòng khi nhớ về những chuyện không hay đã xảy ra trong quá khứ nữa.
Tai nạn lần này rõ ràng là chuyện rủi, nhưng trong cái rủi cũng có cái may.
Vũ Tình quên hết tất thảy mọi thứ, nhưng vẫn nhớ đến anh, điều này khiến cho anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, tinh thã cũng vì thế mà phấn chấn hơn hẳn.
"Em đói bụng rồi, có đúng không? Đây, ăn sáng thôi.
Đồ ăn là Thím Trần chuẩn bị cho em đó, sau này thím ấy sẽ là người chăm sóc cho em, giúp em hồi phục sức khỏe"
Cố Kình Quân nói rồi đưa tay cầm lấy bát canh từ tay Thím Trần.
Thím Trần là người đã trải qua nhiều biến cố, nhìn thấy tình trạng của Vũ Tình như vậy, bà cũng ngâm hiểu được trí nhớ của cô đã bị khuyết đi, có vẻ như Vũ Tình đã quên mất đi sự tôn tại của bà trong tâm trí.
"Đúng, Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169468/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.