"Không thể nào, em sao có thể thua kém hạng người như cô ta cơ chứ? Nói dối, tất cả các người đều nói dối"
Cố Hỉ Tâm đưa tay lên nắm lấy tóc mình mà giật mạnh, tự tổn thương chính mình, điều này cho thấy cô ta lại phát bệnh rồi.
"Chủ tịch, Tiểu Thư..."
Quan Hành nhận ra điều bất ổn nên muốn tiến lên phía trước xem xét tình hình của Cố Hỉ Tâm.
Thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì Cố Kình Quân đã đưa tay mình ra ngăn bước chân anh ta lại.
"Để yên, Quan Hành"
"Chủ tịch, thật sự không quản cũng không sao chứ? Vũ Tiếu Thư cũng đang ở bên đó mà?"
"Để tôi"
Cố Kình Quân nói rồi bước lên phía trước, anh cũng không nhân nhượng với Cố Hỉ Tâm nữa, trực tiếp phớt lờ lời cô ta mà bước lên phía trước.
Cố Hỉ Tâm nhìn thấy Cố Kình Quân không bỏ những lời mình nói vào trong tai, cô ta lập tức trở nên gấp gáp mà ôm Vũ Tình đi lại gần cây câu hơn.
Một tiếng súng nhỏ vang lên, Cố Hỉ Tâm hét lên rồi ôm vai mình đau đớn.
Đây là súng giảm thanh cho nên âm thanh khi anh hành sự không lớn lắm, đã bị tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Cố Hỉ Tâm hoàn toàn lấn át.
Máu đỏ túa ra ướt vai Cố Hỉ Tâm, vậy mà Cố Kình Quân tới một ánh mắt cũng không ném cho cô ta, anh trực tiếp đi qua chỗ Vũ Tình rồi đỡ cô dậy.
"Tiểu Tình, Tiểu Tình"
Cố Kình Quân vừa nói vừa lay lay người cô.
Chỉ tiếc anh có gọi thế nào cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169466/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.