"Anh không sao đấy chứ?" 
Hạo Tử nhìn thấy Cố Kình Quân kích động như vậy liền lo lắng mà cất tiếng hỏi anh. 
Cố Kình Quân vẫn một mực dán mắt nhìn vào màn hình máy tính đang phát sáng, một phút sau anh mới định thần lại mà đáp lại câu hỏi của chủ cửa hàng: "Tôi không sao.Anh có thể bán lại đoạn video này cho tôi không? Giá nào cũng được" 
Cố Kình Quân làm một cuộc trao đổi nhỏ, thành công có được đoạn video kia. 
Bằng chứng đã có sẵn trong tay, anh không chút chần chừ mà lập tức lái xe đến thẳng biệt thự của Tấn Phong. 
Chỉ lạ là lúc anh đến nơi không có anh ta ở nhà, mà Cố Hỉ Tâm cũng không có mặt trong biệt thự. 
"Cố Thiếu Gia, Thiếu Gia nhà chúng tôi thật sự không có nhà.Nếu cậu có chuyện gì gấp gáp muốn chuyển lời đến cậu ấy, cậu có thể trực tiếp nói với tôi, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại đầy đủ những gì cậu nói. 
"Không cần thiết" 
Cố Kình Quân cũng chẳng có tâm trạng nào mà nán lại nói chuyện với thím Trương. 
Anh nhanh chóng ra xe, đấm mạnh vào cửa kính xe một cái, khiến cho gân canh nổi lên đầy trên mu bàn tay. 
"Tên khốn nạn" 
Cố Kình Quân trong lòng đang bùng lên lửa hận. 
Anh chỉ hận mình không thể lập tức nắm lấy đầu Tấn Phong để cho hắn ta một trận. 
Ban nãy khi hắn đánh vào sau gáy cô, anh có thế nhìn thấy rất rõ ràng. 
Tiểu Tình của anh, một chút anh cũng không nỡ đánh. 
Vậy mà cái tên mặt người dạ thú này lại hết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169462/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.