Vũ Tình càng cố gắng để tháo sợi xích ra bao nhiêu thì cổ tay cùng cổ chân của cô lại càng đỏ lên bấy nhiêu.
Sức lực yếu ớt của cô nếu đem so với mấy thanh kim loại cứng, không cần nói hắn mọi người đều đoán được kết quả rồi.
Trong lúc cô đang hoang mang thì bên tai Vũ Tình liền vang lên tiếng mở cửa.
Vũ Tình ngước mắt nhìn về phía cánh cửa phòng màu nâu trầm, cô liền thấy Tân Phong bước vào phòng, trên tay có cầm theo một chiếc tách màu trắng nhỏ.
"Em tỉnh dậy rồi sao?"
Tấn Phong nhanh chóng đi lại phía giường rồi đem ly nước đó cho cô.
Mùi gừng nhàn nhạt xộc vào mũi Vũ Tình khiển cho cô liền chau mày nhìn anh ta một cách đầy khó hiểu.
Giống như nhìn thấy được sự nghi hoặc trong mắt cô, Tấn Phong liền cất lời mà nói: "Không có độc đâu.Ban nãy em còn chưa uống gì mà, em thích trà gừng mà, đúng chứ?"
Xoảng! Vừa để anh ta nói hết câu, Vũ Tình liền vung tay hất mạnh tách trà kia xuống đất.
Tiếng sứ vỡ vang lên trong không trung cùng với tiếng hét lớn của Vũ Tình quả thực nghe vô cùng chói tai: "Tôi không cần uống nước của anh.Anh hiện tại là đang làm cái gì đây? Anh đang giam nhốt tôi sao, hả?"
Vũ Tình có chút nóng giận, cô không khống chế được tức giận mà gầm lên với Tấn Phong.
Tấn Phong quay đầu nhìn vụn sứ vỡ thành nhiều mảnh nhỏ trên sàn, sau đó lại quay đầu qua nhìn Vũ Tình đang trợn ngược hai mắt lên, mắt anh ta cũng mở lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169460/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.