"Tôi sao?"
Tấn Phong đan hai tay vào nhau rồi tì cảm mình lên tay, nhướn mày nhìn Vũ Tình mà hỏi: "Tại sao em lại nghi ngờ tôi chứ? Cơ thể Cố Kình Quân là của anh ta mà, đổ bệnh sao lại đổ cho tôi? Tôi cũng đâu phải là loài vi khuẩn, vi rút gì?"
"Nhưng ban nãy chính miệng anh đã nhắc đến đoạn video đó.Cho nên tôi tin chắc việc Kinh Quân phát sốt có liên quan đến anh.Trước lúc ra khỏi nhà, anh ấy vẫn còn vô cùng khỏe mạnh."
"Chỉ dựa vào một câu nói bâng quơ mà em vội vàng định tội tôi sao? Vũ Tình, em nên biết nói có sách mách có chứng"
Vừa rồi là do Tấn Phong đã quá kích động, nhìn thấy cô vội vã muốn rời đi cho nên mới đem bí mật kia nói ra.
Nhưng lời nói trót lưỡi đầu môi ấy mà, không được cam kết trên giấy trắng mực đen, cho nên anh ta liền tự tin có thể thu hồi lại bất cứ lúc nào.
Hơn nữa Vũ Tình trước nay yếu đuối như vậy, Tấn Phong không tin cô có thể làm gì được anh.
"Ô"
Vũ Tình nâng môi cười một cái, tay cô day day quai tách trà trong tay.
Thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ vang lên, nghe còn có chút thái độ khinh thường trong đó: "Chủ tịch Tấn xem ra nhát gan hơn tôi tưởng nhỉ? Anh rõ ràng có gan làm mà sao lại không có gan nhận vậy? Làm cho tôi nghĩ anh nghĩa khí lắm chứ, hóa ra là nhầm lân sao?"
Tấn Phong nhìn thấy nụ cười đầy châm chọc trên môi Vũ Tình, anh ta cũng biết cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169456/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.