Nhìn thấy Cố Kình Quân vì mình mà bị thương như thế, có là đồ có trái tim sắt đá thì đương nhiên Vũ Tình cũng sẽ thấy đau lòng.
Cô đưa bàn tay nhỏ bé lên chạm vào gương mặt anh, hiện tại điều duy nhất Vũ Tình có thể làm cho anh cũng chỉ có thể là như thể.
Mặc dù rất muốn ôm lấy anh vào lòng nhưng cô hiểu rất rõ tình trạng hiện tại của bản thân.
Càng cố chấp sẽ chỉ càng làm cho vết thương nứt toác ra, như thế thì cô sẽ còn làm phiền Cố Kình Quân nhiều hơn nữa.
"Không có, anh không cảm thấy đau."
Cố Kình Quân lắc đầu đáp lại lời cô.
Giọng nói mềm mại của cô cùng ánh mắt Vũ Tình chứa đầy lo lắng nhìn anh càng khiến Cố Kình Quân có cảm giác bản thân như một kẻ tội đồ vậy.
Anh tại sao lại hết lần này đến lần khác không thể bảo vệ tốt cho cô? Chỉ khi cô rơi vào nguy hiểm thì anh mới phát giác ra, đến lúc đó cô gái mà anh hết sức trân trọng cũng đã bị làm cho thương tích đây mình rồi.
"Vậy sao anh lại khóc?"
Vũ Tình càng nghĩ càng lo lắng, đây là lần đầu tiên cô thấy anh đột nhiên rơi nước mắt như vậy, đã có chuyện gì đả kích lớn tới anh sao? "Anh đã không bảo vệ tốt cho em"
Cố Kình Quân thành thật nó với cô, bàn tay anh nắm lấy tay cô càng lúc càng chặt: "Đây đã là lần thứ hai anh không thể bảo vệ em, để cho em rơi vào nguy hiểm"
Anh nói rồi gục mặt mình vào mu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169423/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.