"Vũ Tình, cổ lên, em không được ngủ, em phải cố gắng lên"
Cố Kình Quân cảm nhận được sự yếu ớt của Vũ Tình thông qua đôi tay mình, thân thể anh không không chế được sự lo lắng mà run lên, tròng mắt cũng trở nên đỏ đọc.
"Làm xong việc rồi thì đi thôi.Cô ta hiện tại trông như vậy, chắc là ngày mai không thể nào nhìn thấy ánh mặt trời nữa rồi"
Trương Dương nói rồi quay người định rời đi.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì phía bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Ngay sau đó có liền mấy người cảnh sát mang theo súng trên tay bước vào, chĩa súng về phía tất cả mọi người đang có mặt trong phòng rồi cất lên giọng nói nghe vô cùng đanh thép: "Tất cả đứng yên!"
"Con mẹ nó! Thằng chó nào báo cảnh sát vậy?"
Trương Dương tức giận đấm tay vào cái tủ gỗ đã mục nát bên cạnh mình, tròng mắt hẳn ta giống như một con thú dữ vậy, ánh mắt hắn học, tia máu màu đỏ nhóm lên đầy trong mắt.
"Dương Sâm!"
Trịnh Phàm nhanh chóng quan sát thấy có một bóng người đang đứng lấp ló sau cánh cửa bằng sắt đã sớm bị thời gian làm cho han gỉ.
"Thắng đạo đức giả này, mày là người đã gọi cho cảnh sát sao?"
Trịnh Phàm rít lên, nhìn sắc mặt trắng bệch của Dương Sâm, hắn cũng có thể đoán ra được là ai đứng sau giật dây gây ra mớ hỗn loạn này.
"Mày không cần cái mạng chó đó của mày nữa sao? Mày không nghĩ đến vợ con mày nữa hả?"
"Chính vì nghĩ đến họ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169421/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.