"Vũ Tình, hay là thôi đi cháu.Hiện tại đã là mười một giờ khuya rồi.Có lẽ hôm nay Thiếu Gia không về nhà đâu.Cháu lên phòng nghỉ đi, đừng đợi chờ thêm nữa"
"Cháu muốn đợi anh ây thêm một chút.Thím đi nghỉ trước đi ạ, lát nữa cháu sẽ cẩn thận tắt hết điện đi"
"Vậy...Bác đi ngủ trước nhé.Cháu cũng sớm ngủ đi"
Thím Trần nói với cô thêm một câu rồi quay người đi vào phòng ngủ của mình.
Bà dù sao cũng đã có tuổi rồi, không thức được khuya như người trẻ được nữa.
Một năm e là cũng chỉ có ngày giao thừa mới có thế khiến cho những người cao tuổi như bà thức qua đêm mà thôi.
Vũ Tình nhìn chiếc bánh kem trên bàn, cô thở dài một hơi.
Đây là lần đầu tiên cô làm bánh ngọt.
Với sự chỉ dẫn nhiệt tình của Thím Trần, Vũ Tình đã muốn dùng chiếc bánh này để dễ dàng nói lời xin lỗi với anh.
Nhưng thật không ngờ đã đợi đến nửa đêm vẫn chẳng thấy Cố Kình Quân đâu.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, anh ấy có vẻ như sẽ không xuất hiện giống như những gì cô dự tính.
Vũ Tình đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường kiểu Âu đang chuyển động nhanh chóng qua từng giây, từng phút.
Cho đến khi mắt cô thấy mỏi đau thì đã là hai giờ sáng, nhưng Cố Kình Quân vẫn chưa trở về.
Vũ Tình lo lắng mở cửa phòng khách rồi chạy ra bên ngoài, mở cổng muốn xem xem anh đã sắp trở về chưa.
Nhưng con đường ban ngày đông đúc là vậy, hiện tại lại chẳng có lấy một bóng người hay xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169414/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.