Đúng sáu giờ sáng, mọi thứ trong nhà lại bắt đầu với nhịp sống như thường ngày.
Ai nấy đều thức dậy làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà ăn sáng.
Vũ Tình đã có ý định trốn tiệt ở trên phòng, nhưng Thím Trần lại lên đến tận nơi để đánh thức cô dậy ăn sáng, cho nên Vũ Tình cũng không thể bất lịch sự tới mức nghe thấy tiếng gõ cửa mà không mở cửa cho bà vào, bất đắc dĩ phải nghe lời Trần Hân đi xuống dưới.
Nhưng một điều khác lạ là hôm nay ở lâu dưới không có bóng đáng Cố Kình Quân.Phòng khách cũng không có, phòng ăn cũng không có.
"Cháu đang tìm Thiếu Gia sao? Cậu ấy đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, ăn sáng cũng chưa kịp ăn nữa, có vẻ như là có chuyện vô cùng gấp cần phải giải quyết ngay"
Trần Hân tinh mắt thấy Vũ Tình ngó nghiêng đầu xung quanh nên liên lên tiếng nói.
Một câu nói ngắn nhưng lại đánh trúng ngay tim đen của Vũ Tình.
"Là vậy ạ?"
Vũ Tình cười chữa ngượng rồi ngồi vào bàn ăn.
Nhưng hôm nay cũng giống như tối qua vậy, rõ ràng đồ ăn được chế biển vô cùng bắt mắt cùng ngon lành nhưng cô lại chẳng có chút cảm giác nào là muốn ăn nó cra.
Giống như tuy chỉ mới trải qua có một đêm thôi mà vị giác của cô như đã bị ai đó cướp đi rồi vậy.
Trần Hân thấy cô cứ ảo não từ tối qua tới giờ, bà cũng thấy buồn lây, tâm trạng như chùng xuống.
Điều Trần Hân muốn thấy là một Vũ Tình luôn hoạt bát vui tươi, chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169412/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.