Món mà anh muốn ăn sao? Vũ Tình vừa nghe thấy Cố Kình Quân nói dứt câu, cô liên ngoảnh đầu nhìn quanh thư phòng một lượt.
Nhưng cố nhìn thế nào cũng chỉ có thể thấy trong đây toàn là sách, không sách thì cũng là đồ điện tử.
Không lẽ đồ ăn mà anh nói là sách sao? Sở thích của Cố Kình Quân sẽ không quái lạ đến vậy chứ? "Kình Quân, món mà anh nói tới rốt cuộc là gì vậy? Em đâu thấy trong phòng này có gì để ăn đâu?"
"Có chứ, ngay trước mặt anh này."
Cố Kình Quân nói rồi liền nở một nụ cười tà mị mà đưa tay mình chạm lên đôi môi anh đào đỏ mọng của Vũ Tình.
"Anh muốn ăn "kẹo môi""
Cái gì là kẹo môi? Vũ Tình ngớ người ra mất năm giây.
Ngay sau khi thấy nụ cười ngả ngớn trên môi anh, mặt cô trong nháy mắt liền hồng thấu đến tận trời, luống ca luống cuống mà đẩy tay mình lên ngực anh hòng mau chóng chạy thoát thân: "Không, món đó ăn không ngon đâu.
Để em xuống nhà chuẩn bị đồ ăn tối cho anh.
Anh không thích ăn mì thì nói em nấu món khác là được rồi.
Anh muốn ăn kẹo sao? Em cũng biết làm kẹo đó, ha ha"
Vũ Tình vừa nói vừa cố tình cười chữa ngượng, mau chóng muốn co giò chạy đi.
"Anh ăn rồi anh biết.
Món đó rất ngon mà?"
Cố Kình Quân triệt để vứt bỏ liêm sỉ của mình mà ôm lấy eo nhỏ của Tịch Ly, sau đó áp mặt mình lên trước phần ngực cô.
Không không không không không! Trong lòng Tịch Ly hiện tại đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-le-cua-anh-chinh-la-em/1169401/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.