Chương 129: Bệnh viện không tên, bảy. “Nhiễm Văn Ninh, coi chừng kìa!” Vì chưa bao giờ nghe nói Nhiễm Văn Ninh có nuôi mèo, Ngô Côn Phong mới đinh ninh rằng cái con này là một trong số những sinh vật quái lạ nào đấy đến từ phía mộng cảnh. Gần như ngay lập tức, cậu ta đã rút ra hai con dao ăn nho nhỏ rồi phóng vèo về phía “con quái vật” kia. Xui thay cho Nhiễm Văn Ninh, cậu còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã sắp sửa bị Ngô Côn Phong ngộ sát tới nơi rồi. Nói làm là làm ngay, cái tên này tự nhiên lại phi dao vèo vèo tới đây cứ như thể cậu ta thật sự muốn khiến cậu lạc lối vậy đấy. Hết cách, Nhiễm Văn Ninh chỉ còn mỗi nước vừa vác dù nhảy lóc cóc sang một bên khác, vừa buông một tiếng mắng: “Cậu làm cái gì đó?” “Nhiễm Văn Ninh, rốt cuộc là thằng qué nào đã cho phép cậu lên làm tông đồ vậy hả? Một con quái bự chảng như thế mà cậu cũng chả nhìn thấy luôn hay sao?” Vừa dứt lời, Ngô Côn Phong lại tiếp tục rút ra ba con dao ăn nhỏ bén ngót để chuẩn bị phóng chết con mèo kì lạ kia. Nghe thấy câu nhắc nhở ấy, Nhiễm Văn Ninh mới chợt giật mình một cái, cậu thế mà lại bỏ sót một con á? Gần như ngay lập tức, cậu đã phải xoay cây dù trên tay một vòng xem sao, thế nhưng quanh đây làm gì có con quái nào đâu chứ. Chuỗi hành động đần thối của Nhiễm Văn Ninh đã khiến Ngô Côn Phong tức đến nỗi chỉ biết trợn to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-hien-thuc/3950632/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.