Rất nhanh thôi, Yuri đã phải gánh chịu một loạt những cơn đau đớn dữ dội từ việc ý thức bị xé lìa thành hai nửa. Cả khuôn mặt của cô bé vốn còn đang nhíu chặt cả lại, tuy nhiên, chỉ chưa đầy mấy giây sau, một nụ cười kì lạ lại nở rộ bên khóe môi cô. Nếu người kia chỉ ở trước mắt mình như thế thì... Yuri bắt lấy đôi tay của kẻ nọ, trực tiếp sử dụng năng lực từ "Ăn mòn". Để tôi chống mắt lên nhìn xem, là anh có thể chịu đựng được cho tới khi cắt đứt cổ tôi hay là sự kiên trì của tôi ăn mòn anh trước. Avery cũng không thể ngờ được rằng năng lực của Yuri lại là loại hình này, đôi tay của gã trực tiếp ăn phải một cơn đau thấu tâm can. Bản thân gã cũng hiểu rõ được tình trạng ý thức của mình hiện giờ đấy chứ, nhưng gã chỉ có thể trơ mắt chứng kiến chỗ cổ tay mình chậm rãi nát tan thành từng mảnh như vậy thôi. Đẳng cấp năng lực của gã và Yuri cũng không xê xích nhau là bao, vậy nên thoạt trông hai phe bọn họ như đã lâm vào một loại tình trạng căng như dây đàn, rất đỗi ngang tài ngang sức. Yuri dứt khoát cụ hiện một nhánh anh đào trong tay mình, sau đó ra lệnh đống cánh hoa trên tay bay lả tả về phía trước. Cô bé muốn để "Ăn mòn" phủ kín toàn thân kẻ bên phe bảo thủ kia hòng túm được ý thức của gã. Tuy nhiên, Yuri lại chẳng thể ngờ được rằng kẻ mình cần đối phó không hề ra trận một mình. Nhác thấy năng lực của con bé kia có hơi bị nguy hiểm, Barzel lập tức cụ hiện một cây kim dài bằng bạc trên tay mình. Lúc khống chế những người khác từ xa, hắn ta thường đụng phải một loạt các loại hạn chế về thời gian, hơn nữa, hắn ta cũng chỉ có thể ghìm chặt phân nửa ý thức của đối thủ mà thôi. Tuy nhiên hiện giờ, Barzel đang đứng cách đối thủ của mình gần lắm, hắn ta lại còn đang cầm vật thể được cụ hiện kia trên tay mình nữa, đây là một trường hợp khá đặc biệt. Sau khi vòng ra phía sau lưng Yuri, hắn ta mới găm thẳng cây kim kia vào sau gáy cô bé. Chỉ trong nháy mắt ấy, toàn thân cô bé người Nhật nọ đã không thể động đậy được nữa. Cô bé trợn to hai mắt, cảm thấy rất đỗi hoảng hốt: Kẻ đang bóp cổ cô và kẻ đang ghìm chặt cơ thể của cô lại thế mà lại không phải cùng một người. Sau khi dàn xếp ý thức của Giang Tuyết Đào xong xuôi, Ngô Côn Phong vẫn còn chưa kịp hồi phục hoàn toàn, vậy nên Trì Thác vẫn luôn đứng canh chừng bên cạnh cậu ta. Bỗng dưng, anh vội nói với cậu ta một câu: "Trông Yuri có hơi là lạ, để tôi qua xem con bé như nào." Seiun rốt cuộc cũng đã rời khỏi mộng cảnh này rồi, nhưng Yuuya hãy còn chưa kịp quay về chỗ mấy vị đồng đội còn lại. Sau khi xoay người, hắn có để ý thấy Yuri ở phía xa xa đang đứng im mãi trong nước, cũng chẳng buồn nhúc nhích. Đôi tay cô bé buông thõng bên người, mấy cánh anh đào bên cạnh cô cũng không nổi lơ lửng trên không mà lại trôi bồng bềnh trên mặt nước. Yuuya là một vị đồng đội đã từng kề vai chiến đấu với Yuri nhiều năm liền, hắn lập tức cảm thấy hình ảnh kia có hơi không được ổn cho lắm. Cánh hoa từ trên tay Yuri chưa bao giờ rơi xuống mặt đất cả, cô bé chắc chắn đã gặp phải chuyện hỏng bét gì đó mất rồi. Yuuya đang đứng xa Yuri chừng năm mươi mét có thừa, Trì Thác đứng gần cô bé hơn hắn nhiều lắm, anh chỉ cách cô bé cỡ tám mét mà thôi. Một loại cảm giác nôn nóng không yên đột nhiên âm ỉ bốc lên từ dưới đáy lòng Yuuya, hắn trực tiếp cụ hiện thanh tachi chuyên dụng kia trên tay mình, sau đó vung một lưỡi đao gió thẳng về phía trước mặt Yuri. Một kiếm kia vẽ nên một rãnh sóng gợn rất dài, tạo nên một bức tường nước hình nan quạt cực kì cao lớn ngay bên tay phải của Yuri. Sau khi lớp sóng thần khổng lồ kia rơi xuống, cô bé ấy cũng đột nhiên mất trọng tâm, ngã thẳng về phía sau. Tuy nhiên, thứ rơi xuống mặt nước đầu tiên không phải cả thân thể của cô mà lại là một cái đầu. Sau hai tiếng vang đục ngầu, bóng người của cô gái nhỏ với bộ kimono thêu vô vàn cánh anh đào kia đã lập tức biến mất. Thân thể của cô bắt đầu chìm dần xuống đáy ao. Đến tận khi Trì Thác chạy được đến đấy, một khu ao trũng dưới chân anh đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi loang lổ. Đáy nước vẩn đục đã che lấp bóng hình của Yuri đi mất, chỉ còn mỗi hai ống tay áo nhạt màu của cô bé đang chậm rãi trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước mà thôi. "Yuuya..." Trì Thác đưa mắt nhìn Yuuya đang chạy đến đây từ phía sau lưng mình, anh cũng không biết nên nói điều chi cả. Trong một mộng cảnh có đẳng cấp ở bậc thứ hai, độ khó ở bậc thứ nhất như thế này, các thành viên được xếp vào bậc thứ hai bên phe cấp tiến chẳng hiểu sao đã bắt đầu lần lượt gặp chuyện không hay mất rồi. Yuuya cũng không để ý đến Trì Thác đang đứng ở một bên. Sau khi quỳ thẳng vào trong nước, hắn bắt đầu vơ vét ý thức còn lại của Yuri, đồng thời cũng chẳng để lộ bất kì một nét mặt kinh hoảng hoặc thất thần nào cả. Đám người được xếp vào bậc thứ nhất như Yuuya đã học được cách duy trì tinh thần lực ổn định từ rất lâu, việc này vốn là một loại kiến thức căn bản của những người như họ, đấy là còn chưa kể đến việc Yuuya vốn đã là một vị tông đồ cao cấp chính quy mấy năm liền rồi. Vừa cố gắng khống chế tâm trạng gần như tan vỡ của mình, Yuuya vừa nhanh chân nhanh tay kiểm tra tình trạng của Yuri. Sau một hồi, hắn mới nhận ra rằng cô bé còn chưa bị ám hại đến nỗi chẳng tài nào cứu được. Kẻ bên phe bảo thủ vừa ra tay với Yuri hẳn không có bất kì một năng lực có tính sát thương cao nào cả, vậy nên gã ta mới phải tìm đến cách thức bình thường nhất để hại một người lạc lối- trực tiếp tách rời các bộ phận ý thức của người khác, đây là một loại thủ đoạn khá thường gặp. Nếu đã gặp phải một loại cách thức xử lí đơn giản như vậy, các phần ý thức còn lại của Yuri vẫn còn khá sung túc, rất có thể cô bé sẽ tỉnh lại được. Vì Yuri đã lâm vào một loại trạng thái lạc lối khá nghiêm trọng, sau khi thân thể được cụ hiện từ ý thức của cô bé mất đi trụ cột, các phần ý thức của cô đã bắt đầu tản đi khắp mộng cảnh. Cũng chính vì lẽ đó, ý thức thực thể của cô đang dần dần nhẹ hẳn đi. Yuuya vội vàng giấu mấy bộ phận còn lại của Yuri vào trong phần ý thức ngoại thân của riêng mình. Khi đặt cô bé vào trong đấy, hắn vẫn có hơi kinh ngạc đôi chút. Trọng lượng của cô nhóc nhẹ lắm, chẳng giống với sức nặng bình thường của Yuri một chút nào cả, đây là lạc lối đấy ư... "Đúng là hỏng bét, thế mà lại để lại đường sống cho tụi nó." Avery bị một kiếm kia của Yuuya ép đến nỗi phải cúi đầu lui thân. Trong lúc vặn đứt đầu con bé kia, chỉ cần gã để "Bí ẩn" bám thẳng lên người nó, mấy kẻ kia đừng mơ tớiviệc đánh thức nó được nữa. Tuy nhiên, lưỡi đao gió ban nãy của Yuuya lại mang theo khí thế kinh người, hung hãn vô cùng, Avery chỉ đành ném con nhóc kia sang một bên mà thôi. Tiêu chí làm việc xưa giờ của Avery là không nên để lại bất kì một chút hi vọng nào cho phe cấp tiến cả, cho dù tia hi vọng kia có nhỏ bé đến cỡ nào đi chăng nữa. "Vậy là được rồi, dù sao con nhóc kia cũng chẳng phải một cái tên nào quan trọng bên mình hết." Barzel an ủi Avery như thế. Những miếng mồi cao cấp nhất mà phe bọn chúng nhắm đến lần này vẫn là Arashi, Yuuya và Trì Thác, chỉ cần có một kẻ trong số những người này lạc lối, thu hoạch của bọn chúng ngày hôm nay cũng đã được xem như đầy đủ lắm rồi. Ngay trong giây phút ấy, Itten và Arashi cũng vừa tránh khỏi loạt sóng công kích từ con cá voi vĩ đại ở đằng xa. Arashi cũng đã để ý đến chuyện ý thức của Yuri biến mất rồi, một loại cảm giác nôn nóng mơ hồ đột nhiên mon men bò khắp đáy lòng y. Arashi vội vàng lướt ngang qua người Itten, sau đó chạy thẳng về phía mấy vị đồng đội bên mình. Khi trông thấy một động tác tay từ Yuuya, y đã biết ngay bên họ gặp phải chuyện gì rồi. Trong lúc làm nhiệm vụ, nếu đồng đội gặp chuyện, tất cả những người tham gia như họ sẽ tránh bàn luận về đề tài này. Những người bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi tự bộc phát sức lực kinh khủng chỉ chiếm một số lượng rất ít ỏi, số còn lại chỉ là một đống người thường mà thôi, họ đa phần sẽ để tâm trạng chập chờn không ổn định của bản thân liên lụy đến việc khống chế tinh thần lực vốn dĩ của mình. Mấy người có sức chịu đựng nhỉnh hơn một chút có thể cúi đầu chấp nhận việc nhiệm vụ của mình thất bại, nhưng những kẻ yếu ớt hơn lại phải gánh chịu một loại kết quả không đường cứu vãn- bị chính mộng cảnh nhà mình nuốt chửng chẳng còn miếng xương nào. "Mấy phần ý thức còn lại của Yuri cũng nhiều lắm, có thể tìm lại được." Yuuya chỉ báo cáo một câu như vậy mà thôi. Arashi gật gù. Y vốn định phân công Yuuya và Ngô Côn Phong giải quyết gọn đám người Itten, còn mình và Trì Thác lại vào hẳn tầng tiếp theo của mộng cảnh, nhưng cách đây không lâu, kanko nhà y lại truyền cho y một tin tức khá đáng lưu ý: Nhiễm Văn Ninh cần hỗ trợ. "Tôi gửi thông báo gọi Nhiễm Văn Ninh sang đây đã từ lâu lắm rồi, nhưng mãi mà cậu ta vẫn chưa gia nhập bọn mình. Đây rõ ràng là do cậu ta đã gặp phải chuyện gì đó." Arashi đáp lời. "Yuuya, anh quay lại giúp Nhiễm Văn Ninh đi." Arashi dặn Yuuya như thế. Người chỉ huy của nhiệm vụ lần này là Arashi, ai nấy cũng đều phải nghe lệnh y cả. Sau khi liếc mắt nhìn Trì Thác một cái, y mới tiếp tục ra lệnh: "'Thánh thương' và đội viên còn lại canh giữ nơi này, tôi sẽ xử lí tư chất giả của 'Nuốt chửng'." "Arashi, vì sao cậu không để Ngô Côn Phong quay về?" Yuuya nghĩ rằng cách sắp xếp như này sẽ ổn hơn nhiều lắm. Arashi đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi lên một chút, sau đó mới đáp lời hắn: "Tôi chỉ nghe theo ý muốn của bên chi nhánh châu lục thôi." Sau khi câu nói kia vang lên trong thinh không, chẳng ai trong số ba vị tông đồ đang có mặt ở đây tiếp tục lên tiếng cả. Trì Thác không hoàn toàn là một nhân viên bên chi nhánh Châu Á, anh cũng chẳng thể tỏ rõ thái độ của mình, nhưng dường như Yuuya đã hiểu được chuyện gì đấy rồi, hắn chỉ đành buông một tiếng thở dài rất phiền muộn. "Arashi, cậu chỉ có một mình thôi, nhớ cẩn thận vào nhé." Cuối cùng, Yuuya chỉ đành dặn dò y như thế. Barzel và Avery đã chuồn êm sang chỗ Itten, đồng thời cũng bắt đầu để "Bí ẩn" tác động lên người tên oắt tóc bạc này một lần nữa. Hiện giờ, trông Itten có vẻ khá hưng phấn, cậu ta vui vẻ bảo: "Arashi mạnh quá, không hổ danh một kẻ luôn nằm trong danh sách mấy người quan trọng bên mình." "Hình như tụi này có kế hoạch khác rồi hay sao đấy." Barzel dõi mắt nhìn theo mấy người bên phe cấp tiến, họ đang mở một cuộc họp nhóm ngắn ngủi. Avery nở một nụ cười tỏ vẻ chẳng sao cả, gã đáp: "Chuyện này nằm trong dự đoán của phe mình, nếu mình cứ ép tụi nó để lại một người ở mỗi tầng, Emma chờ sẵn ở tầng cuối chỉ cần đấu một đối một khỏe re. Điều kiện sân nhà đã thuận lợi như vậy, giải quyết một tên tông đồ chẳng phải là việc gì khó với cô ả hết." Thật ra, nhiệm vụ của cả tổ ba người Itten là canh gác giữa tầng thứ hai và tầng thứ ba, hỗ trợ kéo giảm nhân số bên phe cấp tiến. Phe bảo thủ cũng đã sắp xếp nhân viên canh gác ngay giữa tầng thứ nhất và thứ hai bên khu đô thị, nhưng cũng chẳng hiểu vì sao bên cấp tiến chỉ để lại một người để giải quyết kẻ địch mà thôi. Avery dõi mắt nhìn theo "Phá nhận", hắn vừa mới tách khỏi đám người kia, sau đó đi vòng về phía khu đô thị ban nãy. Sau một hồi suy tư, gã mới hỏi mấy tên đồng bọn rằng: "Đúng là khó tin quá, đến một thằng bên phe cấp tiến mà mấy người canh bên tầng thứ hai cũng chẳng giải quyết nổi cơ?" "Bên đó phái người đi hỗ trợ rồi, chắc cái đứa bên phe cấp tiến kia đang bí bách lắm." Barzel đáp. Avery lắc đầu, sau đó lạnh lẽo tiếp lời: "Theo tôi thì nhiệm vụ của cái đám bên phe mình thất bại toàn tập xừ nó rồi, đáng lẽ cái người ở lại đô thị phải lạc lối từ sớm rồi chứ, thế mà cậu ta vẫn còn gửi tin tức qua bên đây được cơ." Người nhỏ tuổi nhất trong đám bọn gã, Itten, lại chẳng buồn tham gia thảo luận cùng đồng đội mình một chút nào. Sau khi vui vẻ đã đời, cậu ta lại bắt đầu cảm thấy khá thất vọng, vì cậu ta đã tận mắt chứng kiến màn phân công công việc của bên phe kia rồi. Arashi tiếp tục đi đến tầng kế tiếp, các nhân viên đứng canh giữ ở nơi này chỉ có mỗi "Thánh thương" và người da vàng xa lạ kia mà thôi. Do chưa bao giờ giao đấu cùng "Thánh thương", Itten cũng khó có thể nhắm chừng thực lực thật sự của Trì Thác. Ban nãy, khi còn dùng mấy cây ê ke kia để ám sát, cậu ta cũng chẳng thể cảm nhận được "Thánh thương" mạnh ở đâu cả, cái người này thoạt trông chẳng thể nào bì kịp "Âm dương sư" cho được. "Nhìn sương sương thì cái đám người đó không mạnh cho lắm nhỉ." Itten bực bội phàn nàn như vậy. Avery bị cậu ta chọc tức tới nỗi phải phát ra một tiếng bật cười, gã lập tức phổ cập kiến thức cho thằng oắt: "Trì Thác đã từng là người đại diện cho cả một chi nhánh Châu Mĩ, cậu ta không có khả năng yếu nhớt như lời cậu nói đâu ha." Itten phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó mới hống hách bảo: "Tôi cũng là người đại diện cho một bộ ngành bên Châu Âu của phe bảo thủ đấy thôi." "Đừng có cãi nhau nữa mà, bắt đầu làm nhiệm vụ đi, nhanh nhanh." Barzel ra sức làm dịu bầu không khí trong tổ của hắn ta xuống một chút. Người đang ở một nơi rất xa so với đồng đội nhà mình, Nhiễm Văn Ninh, đã nhận được tín hiệu thông báo từ kanko cỡ chừng hai mươi phút trước. Cậu vốn đã có thể tách mình khỏi tòa nhà cao tầng này rồi tập hợp với đồng đội từ lâu, nhưng sau khi quan sát lối ra vào duy nhất của cả tòa nhà, cậu mới nhận ra rằng mình bị nhốt hẳn ở đây rồi. Cũng không biết tự bao giờ, một bức tường khổng lồ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường đã vây kín khu vực xung quanh tòa lầu cậu đang ở. Tầng ý thức kia trông vững chãi và kiên cố hệt như một bức tường thành, nó đã trực tiếp nhốt kín Nhiễm Văn Ninh ở nơi đây mất rồi. Nhiễm Văn Ninh đã thử cách sử dụng năng lực của mình để đập nát lớp kết giới này, nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại nhận ra rằng năng lực của Dear Anna chỉ có thể khiến nó chậm rãi hao mòn đi mà thôi, cũng chẳng thể nào phá tan nó ngay lập tức được cả. Cường độ năng lực còn trên cả mình cơ à, đây là tông đồ đó hả. Nhiễm Văn Ninh quay về tòa nhà ban đầu, định nhờ kanko truyền đạt tin tức bên này đôi chút. Tuy nhiên, cậu chỉ vừa mới xoay người lại, một khuôn mặt khá quen thuộc đã đột ngột xuất hiện trong tầm mắt cậu rồi. Tạo hình của người kia vẫn giống hệt như lúc họ gặp nhau lần đầu nơi "Đô thị hoang phế": một bộ váy múa màu đỏ rực, một lớp trang điểm nhẹ nhàng chuyên dùng cho việc biểu diễn trên sân khấu. Thật ra, khi gặp lại Nhiễm Văn Ninh một lần nữa, Doãn Phiêu Nhiên cũng cảm thấy khá ngạc nhiên. Tất cả những kẻ bên phái bảo thủ đều biết rõ rằng phe cấp tiến sẽ phái cao thủ ra trận, nhưng chẳng thể biết người được phái đi cụ thể là ai cả. Hai chị em đã kích hoạt đám bọt biển dày đặc trôi trên trời từ lâu rồi. Vì có sự hỗ trợ từ Emma, đám bọt biển kia cũng không tấn công hai người bọn họ mà lại nhắm thẳng vào mấy người bên phe cấp tiến. Thêm vào đó, con quái có hình thể cá rồng trong tầng này chỉ được giao vào tay của một người duy nhất bên phe cấp tiến mà thôi. Theo suy đoán của Doãn Phiêu Nhiên và Bách Lý Tiểu Gia, người kia hẳn phải rất mạnh mẽ, nếu không đã chẳng ở lại đây để canh gác làm gì rồi. Hai chị em bọn họ vốn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để đấu sống mái với một vị tông đồ chính quy. Tuy nhiên, sau khi nhốt kẻ ấy ở đây xong xuôi, Doãn Phiêu Nhiên mới hay rằng vị cao thủ kia chính là người mà cô bé đã từng tha mạng lúc vẫn còn làm nhiệm vụ trong "Đô thị hoang phế". Cô bé nhớ rõ rằng khi ấy, thực lực của người đàn ông kia chỉ mới được xếp vào bậc thứ tư mà thôi. "Lâu rồi không gặp." Doãn Phiêu Nhiên uyển chuyển nhấc nhẹ làn váy của mình lên, sau đó nhún người chào Nhiễm Văn Ninh một cái. Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng thể ngờ được rằng mình sẽ đụng trúng tư chất giả của "Kịch liệt" ở đây. Thấy cô bé kia chào hỏi mình rất lễ phép, cậu cũng đáp lời cô bằng một câu tương tự: "Lâu rồi không gặp." "Em xin lỗi, lần này em không thể thả anh đi được ạ." Doãn Phiêu Nhiên lịch sự xếp đôi bàn tay của mình lên trước bụng, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở Nhiễm Văn Ninh như thế. "Trùng hợp quá, anh cũng vậy." Khi Nhiễm Văn Ninh đáp lời cô gái kia, đáy mắt của cậu cũng chẳng hề chứa đựng bất kì một loại cảm xúc do dự nào cả. Đây đã không còn là một loại đổ máu đơn thuần vì bản thân mỗi người nữa, bọn họ đều đang liều mạng đấu tranh, liều mạng giành giật phần thắng về cho đảng phái nhà mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]