Chương trước
Chương sau
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 39: Châu Âu, năm.
Mĩ nhân tóc vàng kia vén tóc về phía sau tai, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Chu Chi Ngang một cái, "Anh đã không tham dự loại hoạt động này từ rất lâu rồi."
Chu Chi Ngang khá hiểu tính tình của Abigail. Từ xưa đến giờ, cô nàng vẫn luôn rất kiêu ngạo và lạnh lùng, cô nói chuyện với ai cũng như thế cả. Anh cười, đáp: "Đúng là như vậy thật, cơ mà lần này tôi được phái đến đây."
"Vì anh tham gia cho nên bên này lại phải sửa tên mấy nhân viên cấp cao thêm lần nữa." Abigail nói như thế. Trong mắt cô nàng, bên cạnh Chu Chi Ngang hiện giờ chỉ có một khuôn mặt xa lạ mà thôi, cái cậu này hẳn là một thành viên đời mới.
"Thật ra bên mấy cô không cần phải làm như vậy đâu." Chu Chi Ngang ngầm ám chỉ rằng chi nhánh Anh không cần phải coi trọng anh tới nông nỗi như thế làm gì.
Đôi con ngươi xanh biếc của Abigail vẫn trông rất hờ hững, cô tiếp lời: "Đám người ấy để ý trình độ hiện giờ của anh lắm, nếu anh tự tham gia buổi giao lưu lần này giữa mấy chi nhánh châu lục, hẳn anh phải biết rõ rằng bọn tôi sẽ điều tra anh đôi chút."
Chu Chi Ngang nở một nụ cười, tỏ vẻ hiểu rồi. Sau đó, anh nhìn về phía Os sau lưng Abigail, thế nhưng tất cả mọi sự chú ý của Os dường như lại đang tập trung cả vào Nhiễm Văn Ninh bên cạnh anh.
Sau khi cảm nhận được tầm nhìn của Chu Chi Ngang, người đàn ông tóc đỏ kia mới quay đầu lại hỏi anh rằng: "Đây là đồ đệ mới của anh hay sao?"
"Tôi không phải người phụ trách của cậu ta đâu, cậu ta là người bên chi nhánh đội thứ hai đấy." Chu Chi Ngang giải thích như thế.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ba người này đều biết nhau cả rồi. Trực giác của cậu nói với cậu rằng hai người nước ngoài này đều rất mạnh mẽ. Hơn nữa, sau khi nghe xong cuộc trò chuyện nhỏ giữa họ, Nhiễm Văn Ninh mới vỡ lẽ ra một chuyện, hai người này xuất hiện ở đây là vì Chu Chi Ngang đã ra mặt đại diện cho chi nhánh Trung Quốc.
Còn cấp bậc và thực lực trong mộng của hai người này ra sao, Nhiễm Văn Ninh thật sự không dám nghĩ tới nữa.
Hạng Cảnh Trung đã từng ám chỉ với cậu mấy việc, anh ta muốn lợi dụng cơ hội lần này để khiến Nhiễm Văn Ninh lọt vào mắt xanh của chi nhánh Châu Á. Nhiễm Văn Ninh cứ luôn cảm thấy rằng có một vài sự sắp xếp âm thầm nào đó sau lưng những chuyện rườm rà như vậy, việc Chu Chi Ngang tham dự buổi giao lưu lần này rất có thể là một phần nhỏ của cả một kế hoạch lớn.
Người đàn ông tóc đỏ kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nhiễm Văn Ninh như thế. Trong mắt y, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn trầm tư suy nghĩ, vị hậu bối này trông có vẻ như không mặn mà với việc giao tiếp cho lắm. Os bước về phía trước, sau đó mới nhắc cậu một câu: "Cậu là một thành viên cấp cao khác phải không, hay là giới thiệu bản thân một chút đi."
Đôi con ngươi của Os loáng thoáng hiển hiện ánh xanh âm u, rất giống với đôi mắt của loài sói. Chúng rõ ràng đang trực tiếp dán chặt vào cậu, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy dường như có thêm một tầm mắt vô hình nào đó đương lặng lẽ rình rập mình từ phía sau lưng.
"Tôi tên Nhiễm Văn Ninh."
Nhiễm Văn Ninh chỉ giới thiệu tên mình cho y nghe. Cậu loáng thoáng cảm thấy hai người này thật ra cũng chẳng thèm để ý trình độ của cậu cho lắm, họ hỏi tên cậu chắc chỉ để cho có mà thôi.
Os lại nở một nụ cười tiêu chuẩn tựa như Joker của mình. Y thu tầm mắt về, cũng không nhìn chằm chặp vào Nhiễm Văn Ninh nữa. Sau đó, y vỗ vai Nhiễm Văn Ninh mấy cái, trông cứ như thể rất nhiệt tình vậy.
"Os, tên tôi đấy, mong rằng lần này mình giao lưu vui vẻ há."
Sau khi trò chuyện xong, Os cũng đã đi về phía ghế ngồi của chi nhánh bên Anh rồi.
Vị mĩ nữ băng giá kia cũng liếc nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái, sau đó mới ngắn gọn giới thiệu tên mình: "Abigail."
Sau đó, cô nàng cũng theo chân Os.
"Chu ca à, hai người này..." Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn cảm thấy mình không bước chân vào vòng tròn của đám cao thủ này nổi đâu.
Chu Chi Ngang kéo tay Nhiễm Văn Ninh, ấn cậu ngồi xuống ghế cùng mình, xong xuôi mới giải thích cho cậu nghe mấy chuyện: "Hai người này đều là đội trưởng hết đấy, Os mạnh hơn một chút, thế nhưng hẳn cậu ta chỉ xuất hiện ở đây vì tôi thôi, xem như là người đứng ra trông coi ấy mà."
"Chắc Os chỉ đi thay một người bậc thứ hai vừa mới gặp chuyện bên họ mà thôi." Chu Chi Ngang đoán như vậy.
Buổi khai mạc này thật ra cũng được tuần tự tiến hành theo trình tự của mấy buổi khai mạc bình thường khác. Đầu tiên, một nhân viên phụ trách mảng hành chính sẽ lên bục, mở lời chào hỏi cỡ chừng hai mươi phút, sau đó đến phiên các vị đại biểu đại diện cho chi nhánh của mỗi quốc gia bắt đầu lần lượt phát biểu dăm ba câu khách sáo, còn một vài tiết mục khác nữa, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại chẳng thể nào tập trung nghe cho được.
Cậu vẫn luôn cảm thấy rất bồn chồn. Trước tiên, chưa cần phải nhắc đến hình thức giao lưu của ngày mai đâu, chỉ cần nhìn mỗi hai người được chi nhánh Anh phái đi lần này mà thôi, cậu cũng biết tỏng rằng bọn họ đến đây chỉ vì Chu Chi Ngang rồi.
Dường như Chu Chi Ngang cũng đã lường trước được chuyện ấy từ sớm, nếu như vậy thì Hạng Cảnh Trung- người phụ trách hạng mục giao lưu lần này- không thể nào mà không hiểu rõ việc ấy cho được. Chẳng biết anh ta tin tưởng Nhiễm Văn Ninh tới nông nỗi như thế nào mà lại đẩy Nhiễm Văn Ninh ra ngoài tỉnh queo như vậy.
Mà cũng có thể Hạng Cảnh Trung vốn cũng không tin cậu, anh ta thật ra chỉ biết rất nhiều chuyện có liên quan đến cậu thế thôi, những chuyện kia thậm chí còn có thể đóng vai trò như những lí do chủ yếu thôi thúc anh ta đưa ra một quyết định liều lĩnh như vậy.
Sau khi tham gia buổi khai mạc hôm nay, Nhiễm Văn Ninh đã sớm chuồn êm về phòng để nghỉ ngủ. Chu Chi Ngang có hỏi xem cơ thể của cậu tốt hơn chưa, nhưng cậu lại đáp rằng cậu hẳn phải nghỉ ngơi thêm một đêm nữa, lúc tỉnh dậy vào sáng hôm nay, cậu lại tiếp tục bị chảy máu mũi.
Tối nay, Nhiễm Văn Ninh mơ thấy một lucid dream. Cậu nhận ra rằng bản thân mình đang ở trong kí túc xá của "Ánh sáng", cậu đang ngồi ngay bàn ăn, đối diện cậu là Trì Thác.
Vì cảm thấy có hơi khát, Nhiễm Văn Ninh mới mở lời nhờ vả đội trưởng: "Thác Thác, anh chuyền cái ấm bên kia qua đây giùm tôi với."
Vừa nghe xong, Trì Thác đã đứng dậy, sau đó vươn tay cầm lấy ấm nước đang được đặt cạnh bên mình. Thế nhưng sau khi anh đưa nó đến trước mặt Nhiễm Văn Ninh, cậu mới giật mình trơ mắt nhìn cái ấm kia hóa thành một khẩu súng bắn tỉa, nòng súng của cây súng nọ còn đang chĩa thẳng vào gáy cậu.
Hiện giờ, phần nòng súng ấy vẫn còn đang phát ra một chùm sáng lóa mắt, đây là dấu hiệu cho biết chủ nhân của nó sắp sửa sử dụng năng lực tới nơi rồi.
Đậu phộng, Nhiễm Văn Ninh trực tiếp bị hù tới nỗi phải thực hiện phản xạ có điều kiện, cậu lật đật nhảy khỏi bàn ăn, dứt khoát tông cửa chạy thẳng ra ngoài vườn Tây. Mấy cây súng của ông anh Trì Thác này đã hằn quá sâu vào trong tâm tưởng của cậu, cái loại năng lực từ mộng cảnh kia của ổng còn kinh khủng khiếp hơn cả Lâm Nhất hồi xưa nữa.
Sức phá hoại và phạm vi ảnh hưởng của loại năng lực này khiến Nhiễm Văn Ninh chẳng thể chạy trốn đi đâu được, kể cả khi môi trường xung quanh có là mặt nước của Dear Anna đi chăng nữa. Mỗi lần rèn luyện cùng anh, Nhiễm Văn Ninh căn bản chả có cách nào để trốn thoát khỏi thứ tia sáng kia cho trót lọt hết, cậu chỉ còn mỗi nước trực tiếp đỡ hết năng lực của Trì Thác, sau đó hôn mê bất tỉnh, nằm liệt trên giường tận mấy ngày liền tù tì luôn thôi.
Nhiễm Văn Ninh cũng lơ đẹp sự thật rằng đây là lucid dream của riêng cậu, vì cậu hoàn toàn tin rằng bản thân cậu rất thích chơi trò tự mình hại mình, cậu chắc chắn sẽ hoàn nguyên một nùi cảm giác đau đớn sau khi đưa đầu gánh chịu năng lực của Trì Thác cho mà xem. Thế nhưng, tuy cậu đã chạy bắn khói một hồi lâu rồi, năng lực của Trì Thác thế mà vẫn chưa chịu dí theo cậu sát nút. Nhiễm Văn Ninh lấy làm lạ, bèn quay đầu lại hóng hớt, cuối cùng, thứ ánh vào trong tầm mắt cậu là hình ảnh Trì Thác đứng im trên ban công lầu ba.
Đội trưởng buông thõng khẩu súng bắn tỉa trên tay xuống, sau đó cụ hiện cây trường cung của mình. Cả một cây cung trên tay Trì Thác đều có màu đen nhánh, nhưng lớp sơn trên chỗ tay cầm của nó lại đang dần dần rạn nứt, lộ ra phần lõi cung sáng rực với vô số tia sáng chạy ngang dọc bên trong.
Tạ ơn bản thân mình nhiều nhiều, giấc mộng tối nay thật sự là đỉnh của chóp.
Nhiễm Văn Ninh thật sự phục mình sát đất. Ngày mai cậu phải chạy lên võ đài để quần ẩu rồi, tự dưng hôm nay lại mơ thấy cái giấc mộng chết tiệt này để làm cái qué gì không biết. Cậu dứt khoát ngừng chân, chẳng buồn ù té chạy làm chi nữa. Sau đó, cây dù đen kia đã đột nhiên xuất hiện trên tay cậu.
Tôi chơi tới bến với ông luôn, nếu tự mình nằm mơ mà còn chẳng đánh lại Trì Thác, đây thề đây đi bằng đầu!
Nhiễm Văn Ninh bung cây dù kia ra để làm một tấm khiên chắn. Tuy nhiên, mặc dù đã đứng tại chỗ một hồi lâu rồi, cậu lại chẳng cảm nhận được bất kì một loại hiểm nguy nào đang áp sát mình cả. Nhiễm Văn Ninh thả cây dù đen kia xuống. Năng lực của Trì Thác cũng không hề phân nhánh, sinh sôi nảy nở rồi lao mình về phía cậu như khi trước.
Sau khi bắn mình khỏi cây trường cung trong tay anh, chùm sáng kia đã vọt thẳng lên khung trời này, sau đó nở rộ thành từng chùm hoa lửa rực rỡ. Sau khi thỏa thích rướn người hết cỡ lên không trung, những tia sáng chói mắt kia mới bắt đầu lao mình thẳng xuống mặt đất, lấp lánh hệt như những vì sao sa.
Ban đầu, bầu trời của lucid dream này đang là ban ngày, thế nhưng sau khi chùm sáng từ mũi tên của Trì Thác lắc mình hóa thành pháo hoa, cả một khung trời của nơi đây lại trở thành đêm đen huyền ảo.
Trong lúc ngơ ngác ngắm nhìn hoa lửa đua nhau khoe sắc kín cả một vùng trời, Nhiễm Văn Ninh cứ cảm thấy khung cảnh này cực kì giống với đêm hội pháo hoa của hôm ấy. Cậu lùi một bước về phía sau, lo lắng sợ sệt không biết liệu mình có mơ thấy người kia hay không.
"Anh mơ mà cũng mơ thấy Trì Thác cơ à?" Một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng Nhiễm Văn Ninh như thế. Giọng nói ấy vừa trầm thấp, vừa êm tai, lại còn mang theo đôi chút chế giễu.
Chỉ một tích tắc sau khi nghe thấy giọng nói kia, Nhiễm Văn Ninh đã cứng cả người ngay tại chỗ. Kể cả tiếng tim đập hay tiếng hít thở của bản thân cũng đã đột nhiên được cậu hoàn nguyên trong mộng, đây rõ ràng đang thể hiện một chuyện, rằng ngay trong giây phút này, Nhiễm Văn Ninh đang rất đỗi căng thẳng và sợ hãi.
Cậu không dám quay đầu lại, vì người ấy cuối cùng vẫn xuất hiện trong giấc mơ của riêng cậu.
Nhiễm Văn Ninh đã từng mơ thấy rất nhiều cơn ác mộng giống nhau như đúc: Ngay khi pháo hoa nở rộ, người kia sẽ rơi thẳng xuống đất trước tầm mắt cậu, tiêu điều tựa như một hạt bụi nhỏ, sau đó, vết máu sẽ bắn tung tóe, vương vãi khắp xung quanh thi thể của cậu ta.
Tuy vậy, những hạt máu kia cũng chẳng thể nào khiến người ta trông rõ hình dạng cơ thể của người nọ cho được, vì cậu ta đã hóa thành một bộ hài cốt đứt đoạn tự bao giờ.
Chỉ cần trông thấy pháo hoa trong mộng, Nhiễm Văn Ninh chắc chắn sẽ phải trơ mắt nhìn người kia chết trước mắt mình, một lần, lại một lần nữa. Đấy là cơn ác mộng vẫn luôn quấn lấy cậu sau nỗi ám ảnh kinh hoàng hôm nào.
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh im lìm chẳng buồn động đậy, người kia lại mở miệng, "Quay sang đây."
Giọng nói kia cũng không chứa chan cảm xúc gì cả, nghe hệt như một mệnh lệnh vậy.
Rất lâu sau đó, người bị gọi tên mới chậm rãi xoay người lại. Đáy mắt của cậu lập lòe đôi nét bi thương và sợ hãi, cậu vẫn luôn cố gắng dán chặt tầm mắt của mình xuống dưới mặt đất.
Thế nhưng sau khi cậu nhận ra rằng người kia đã không còn là một cỗ thi thể nữa mà lại là một người bằng xương bằng thịt, tất cả mọi loại tâm tình trong đáy mắt cậu đã hóa thành một loại cảm xúc kinh ngạc, "Lâm Nhất?"
Trong tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh, Lâm Nhất không chết theo như diễn biến của những cơn ác mộng trước đây của cậu. Cậu ta vẫn còn đang sống sờ sờ, vẫn có thể đứng im trên đường vắng như thế.
Ngoại hình của Lâm Nhất vẫn nguyên vẹn dừng chân ở tuổi mười tám. Khuôn mặt của cậu ta vừa có nét chín chắn, lại vừa trông hơi ngây thơ, vẫn đẹp đẽ trong veo tựa như một vị thiên sứ vừa mới hạ cánh xuống trần thế. Sau khi trông thấy nét mặt kinh ngạc của Nhiễm Văn Ninh, Lâm Nhất mới nhướng mày, lạnh giọng bảo: "Anh cũng không muốn mơ thấy tôi."
Yến Lân vẫn còn khá để bụng câu nói "Vẫn là Thác Thác tốt nhất" của Nhiễm Văn Ninh hồi xưa lắc xưa lơ.
Nhiễm Văn Ninh không ngờ được mình thế mà lại có thể mơ thấy Lâm Nhất, cậu cứ đinh ninh rằng Lâm Nhất sẽ lại trở thành một cỗ thi thể. Khung cảnh hiện giờ trông cứ như thể cậu chưa bao giờ mất đi Lâm Nhất cả, người kia vẫn còn sống sờ sờ trên thế gian này, bọn họ chỉ xa nhau lâu quá rồi mà thôi.
Một loại cảm xúc chua xót chầm chậm dấy lên trong lòng Nhiễm Văn Ninh, gào thét gọi tỉnh bao nỗi nhớ nhung và hối hận dưới đáy lòng cậu.
Trong lúc Lâm Nhất còn bên cạnh mình, cậu từng có rất nhiều cơ hội để hỏi thăm những chuyện có liên quan đến mộng cảnh, nhưng sau khi người kia buông tay tạ thế, hành trình đi tìm lời giải cho những câu đố kia cũng chẳng hề dễ dàng như khi xưa nữa, chúng ép Nhiễm Văn Ninh phải mạo hiểm hơn để tranh thủ chộp lấy thời cơ.
Lâm Nhất từng giúp Nhiễm Văn Ninh rất nhiều lần trong quá khứ, nhưng cậu chỉ luôn nghĩ rằng Lâm Nhất ra tay với cậu quá tàn nhẫn. Bây giờ khi nghĩ lại, cậu mới nhận ra rằng Lâm Nhất là người đã giúp đỡ cậu nhiều nhất so với tất cả những người khác.
Cậu ta giúp Nhiễm Văn Ninh đạt được đến bậc thứ hai, sau đó lại tặng cây dù đen và tấm dấu trang kia cho cậu. Tuy nhiên, người này đã trở về với cát bụi mất rồi... Cho dù là ở trong mơ, Lâm Nhất vẫn qua đời quá nhanh chóng, cậu ta cũng không hề để lại cho cậu dù chỉ là một giây một phút thời gian để trò chuyện. Thế nhưng ngay trong thời khắc này, không biết đây có phải là do ông Trời thương xót những nỗ lực xưa giờ của Nhiễm Văn Ninh hay không, cậu thế mà lại mơ thấy một Lâm Nhất còn sống sờ sờ như vậy.
Gần như ngay sau khi câu nói "Anh cũng không muốn mơ thấy tôi kia" được người nọ nhả chữ xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh đã lập tức nhào về phía cậu ta. Cậu trao cho cậu ta một cái ôm hệt như gấu vồ, chặt chẽ đến nỗi cứ như thể đang muốn bắt lấy tất cả.
"Xin lỗi."
Cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh cũng đã có thể nói ra câu nói kia với người trong lòng mình hiện giờ rồi.
Người được cậu ôm chặt cứng ấy rõ ràng chẳng thể nào lường trước được hành động này của Nhiễm Văn Ninh. Cậu ta chỉ đứng im ngay đó, để mặc cho Nhiễm Văn Ninh ôm ghì lấy mình, tạm thời bối rối đến nỗi chẳng biết mở lời như thế nào cả.
Những tia lửa được năng lực của Trì Thác cụ hiện vẫn còn đang rơi lất phất xuống mặt đất. Chúng trông cứ như thể đã phá vỡ quy luật của trọng lực, vì ngay trong khoảnh khắc sắp tàn lụi, từng tia pháo kia đã hóa thành những sợi chỉ vàng rất đỗi rực rỡ.
Những sợi dây mảnh vàng óng này lượn quanh Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất, cứ như đang muốn ngừng hẳn dòng chảy của thời gian đi vậy.
Yến Lân sử dụng ngoại hình của Lâm Nhất để xuất hiện trong mộng cảnh của Nhiễm Văn Ninh vào tối ngày hôm nay. Anh vốn chỉ muốn kiểm tra sơ tình trạng ý thức của Nhiễm Văn Ninh ra sao mà thôi. Tuy nhiên, chuyện sau đó lại nằm ngoài dự tính của anh, Nhiễm Văn Ninh thật sự cảm thấy cắn rứt trước cái chết của Lâm Nhất nhiều đến nỗi khó lòng kiềm chế bản thân mình đến như vậy.
Thật ra xưa giờ, Yến Lân cứ luôn đinh ninh rằng Nhiễm Văn Ninh không quá để tâm đến mình. Dưới cái nhìn của anh, cậu quan tâm đến Trì Thác còn nhiều hơn cả anh nữa cơ. Hơn nữa, mốc thời gian đánh dấu sự tử vong của anh cũng đã trôi qua mấy tháng rồi, anh cứ nghĩ rằng Nhiễm Văn Ninh đã sớm nguôi ngoai rồi chứ.
Anh đặt tay lên đầu Nhiễm Văn Ninh, lặng lẽ cảm nhận tình trạng ý thức của người này. Sau khi cậu bình tĩnh lại một chút, Yến Lân mới mở lời: "Tôi đỡ viên đạn kia thay cho anh cũng không phải là để anh xin lỗi tôi như thế."
"Trong tương lai, anh không thể thất bại được."
Nhiễm Văn Ninh buông Lâm Nhất ra. Sau khi nhìn thẳng vào đôi con ngươi màu hổ phách ở đằng kia, Nhiễm Văn Ninh mới bắt đầu bối rối không hiểu vì sao mình lại mơ thấy Lâm Nhất nói với mình như vậy. Là do chuyện giao lưu gần đây đấy hả? Đây là vì tiềm thức cậu đang ngầm bảo với bản thân cậu rằng không được thua hay sao?
"Anh chỉ có thể gặp mạnh thì lại càng mạnh."
"Tôi không cho phép anh thất bại."
Nhiễm Văn Ninh cứ nhìn mãi vào Lâm Nhất như thế, cậu cũng không biết nên đáp lời cậu ta như thế nào cả. Cái cậu Lâm Nhất này rất auth, rất gần với hiện thực. Cái kiểu vừa mới vào trận đã sút cậu thẳng vào trong hố như thế này khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy vừa thân quen vừa oan ức.
Hiếm khi nào cậu mơ thấy một Lâm Nhất bằng xương bằng thịt như thế, cái tên này không nói mấy câu khác được hay sao?
Nhiễm Văn Ninh đang cực kì khó chịu, cực kì muốn khóc lóc thảm thương đây này, thế nhưng cái tên trước mặt cậu chẳng hiểu sao lại bắt đầu lải nhải mấy chuyện mà cậu căn bản chả muốn nghe gì cả.
"Cậu dịu dàng một chút thôi, có được hay không?"
Nhiễm Văn Ninh dỗi rồi, cậu hỏi người trong mộng của mình như vậy.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, Lâm Nhất có hơi sững ra trong tích tắc. Cậu ta đơ mặt, nín thin đứng tại chỗ mãi như vậy, cũng chẳng biết cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Sau một hồi lâu, Nhiễm Văn Ninh mới nghe thấy một câu nói nhạt thếch với một chất giọng nhạt thếch phát ra từ chính miệng Lâm Nhất.
"Anh cố lên ha."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.