Chương trước
Chương sau
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 29: Biệt thự trong rừng, mười.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy rất có thể Hầu Thiên Hữu đã hiểu lầm vài thứ rồi hay sao đó. Đội trưởng đội thứ ba dường như đã ngầm thừa nhận Nhiễm Văn Ninh biết được mấy thứ công chuyện có liên quan đến mộng cảnh nhà mình rồi, thế nhưng thật sự ra mà nói thì Nhiễm Văn Ninh lại chẳng hiểu cái gì cả.
Sau khi xác định được rằng cái ông Hầu Thiên Hữu này đóng một vai trò rất quan trọng, cậu dứt khoát hỏi hắn tiếp: "Làm thế nào mà anh biết được năng lực từ mộng cảnh nhà tôi?"
"Đấy là kĩ năng của tôi rồi, cậu không cần phải biết chi tiết đâu ha." Hầu Thiên Hữu đan hai bàn tay vào nhau, trả lời câu hỏi của cậu như vậy.
"Hạng Cảnh Trung có bao giờ để ý tới tôi đâu, chắc ổng cũng không thèm nhúng tay vào cái việc này luôn quá." Nhiễm Văn Ninh chẳng biết cái đám người trời bậc thứ nhất này xử lí mộng cảnh như thế nào, dù sao cậu cũng phải giả bộ hiểu chuyện cho nó trót.
Hầu Thiên Hữu phì cười, bắt đầu không duyên không cớ kiếm chuyện: "Cái lão già ế chỏng ế chơ Hạng Cảnh Trung kia khoái nhất là lù lù vác lu chạy đấy, cậu thật sự chẳng bao giờ hiểu ổng được đâu."
"À mà này, cho tôi mượn xem cái dù đen của cậu tí đi." Hầu Thiên Hữu ngoắc ngoắc tay, ra lệnh cho Nhiễm Văn Ninh như thế.
Nhiễm Văn Ninh cụ hiện cây dù đen của bản thân mình. Do mỗi lần rời khỏi tay cậu, cây dù đen kia sẽ rất dễ biến mất, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành cầm nó ở trên tay rồi đưa cho Hầu Thiên Hữu nhìn mà thôi. Lúc đội trưởng đội thứ ba xem xét cây dù đen này, "Bạch Trạch" đang đứng chong ngóc một bên cũng bắt đầu xúm lại hóng hớt.
"Ừ, không hổ là đạo cụ của Cung điện hen, xem ra cậu rất có triển vọng phát triển trong tương lai sau này." Hầu Thiên Hữu sờ cằm, nói như thế.
Hắn liếc nhìn "Bạch Trạch" đang đứng ngó cây dù đen này một hồi, sau đó mới vuốt đầu hươu, hỏi thử: "Ông có muốn làm cho tôi một cái giống vầy không?"
"Bạch Trạch" liếc nhìn Hầu Thiên Hữu một cái, sau đó tự động tách mình ra khỏi đây.
"Cung điện?" Nhiễm Văn Ninh không hiểu ý nghĩa của hai chữ này, cậu cứ tưởng Hầu Thiên Hữu sẽ nói đây là đạo cụ của Dear Anna chứ.
Nghe Nhiễm Văn Ninh hỏi ngược lại như vậy, Hầu Thiên Hữu sững cả người ra, sau đó mới hỏi: "Cậu không biết luôn?"
"Cậu không biết thì làm sao cậu tới bậc thứ hai được?" Nét mặt của Hầu Thiên Hữu trông cứ như đang phải nghĩ suy chuyện gì đó khó nhằn lắm vậy.
Nhiễm Văn Ninh trầm mặc không lên tiếng. Cậu chỉ yên lặng nhìn về phía Hầu Thiên Hữu như thế. Phản ứng này của Nhiễm Văn Ninh khiến Hầu Thiên Hữu bắt đầu vỡ lẽ, hắn che miệng lại, cứ như đã ý thức được mình vừa lỡ miệng nói ra rất nhiều thứ.
Vì sao Hạng Cảnh Trung lại bồi dưỡng Nhiễm Văn Ninh như thế? Thêm nữa, cái lão hồ ly thúi Hạng Cảnh Trung này mắc gì phải lôi hắn xuống hố chung làm chi.
"Không thì anh nói rõ ràng ra chút đi." Nhiễm Văn Ninh mở lời đề nghị.
Sau khi xoắn quẩy một chốc, Hầu Thiên Hữu mới nghĩ rằng nếu mình cứ để mặc Nhiễm Văn Ninh chạy về hỏi Hạng Cảnh Trung như vậy, cái chuyện này coi bộ sẽ trần ai khoai củ hơn bây giờ nhiều lắm.
Vì thế, hắn trực tiếp đáp: "Nó là một mộng cảnh ở bậc thứ nhất, tất cả mọi thứ của nó đều được chi nhánh Châu Á nắm giữ, hiện giờ cậu chưa biết nó cũng chẳng sao đâu ha. Năng lực của cậu chưa đủ, cứ liều mạng chạy đi tra cho được như vậy thì nguy hiểm lắm."
"Nó có quan hệ gì với 'Dưới ánh trăng, Dear Anna' thế?" Từ xưa đến giờ, Nhiễm Văn Ninh vẫn cứ nghĩ rằng mộng cảnh của cậu là "Dưới ánh trăng, Dear Anna", hiện giờ thì hình như mộng cảnh này còn có liên quan đến một mộng cảnh khác nữa hay sao đó.
"Tụi nó là kiểu, một cái là cửa cổng ngoài sân, một cái là nhà trong của cậu đấy, thật ra cũng có thể tính là một thể." Hầu Thiên Hữu suy nghĩ, sau đó mới đưa ra một phép so sánh.
Hiện giờ, Nhiễm Văn Ninh có hơi sốt ruột, một manh mối vô cùng trọng yếu đang bày ra trước mặt cậu. Lúc ấy, dù đen là món quà Lâm Nhất muốn tặng cậu đầu tiên, nhưng cậu còn chưa kịp nghe người kia nói thêm điều gì khác, cậu ta đã rời bỏ thế gian này rồi.
Cậu tiếp tục hỏi Hầu Thiên Hữu: "Vậy thì tên của nó là gì?"
"Tôi không thể nói cho cậu nghe được." Hầu Thiên Hữu xua tay một cái, tỏ ý từ chối.
"Vì sao? Đây vốn chỉ là một cái tên mà thôi." Nhiễm Văn Ninh nghĩ mãi chẳng thông.
Hầu Thiên Hữu cười bảo: "Thuộc tính của mộng cảnh cũng chỉ có một hai chữ mà thôi, thế nhưng bình thường ai lại tự tiện nói ra khơi khơi như vậy? Với cậu thì nó chỉ là một cái tên, nhưng cái tên đó có thể trở thành một miếng mồi nhử, người cắn câu cuối cùng là người tốt hay người xấu, cậu cũng không bảo đảm được, có đúng không nào."
"Cậu còn nhảy nhót tưng bừng được như vầy thì chắc chưa từng gặp phải chuyện gì xung quanh mình hết này, có phải không? Lỡ đâu tôi nói cậu nghe xong tự dưng một ngày nào đó cậu ngủm mất, lúc đó tôi thành kẻ có tội rồi tính sao?" Hầu Thiên Hữu nói một thôi một hồi cho xong mấy lời này.
Thật ra xung quanh Nhiễm Văn Ninh đã từng có chuyện xảy ra rồi, người kia chính là cái người bỏ mạng đột ngột theo như lời Hầu Thiên Hữu. Đến tận bây giờ, Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng thể nào hiểu thấu được vì sao Lâm Nhất lại phải chết, báo cáo của đội thứ hai chỉ nói rõ nguyên nhân cái chết của cậu ta mà thôi, động cơ của phái bảo thủ vẫn chưa được điều tra rõ ràng.
"Tôi không biết được rất nhiều chuyện." Nhiễm Văn Ninh thở dài, đáp lời hắn như thế. Cậu vỡ lẽ một việc, cậu hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc nữa mà, vậy nên ai trong số mấy người xung quanh lại muốn cho cậu biết mấy chuyện cụ thể đây.
Sau khi vỗ vai của Nhiễm Văn Ninh mấy cái, Hầu Thiên Hữu mới mở lời an ủi: "Cậu em xinh giai à, vô tri có đôi khi là một loại bảo vệ đấy, tôi nói dễ hiểu hơn một chút ha, bây giờ cậu còn chưa đủ mạnh mẽ đâu, không bước lên đó được."
"Đừng không dưng cố chấp chạy đi lo cho mấy loại mộng cảnh bên ngoài nhiệm vụ chính của mình, dùng năng lực in ít lại một chút. Nếu có ai đó phát hiện ra được mộng cảnh của cậu, tôi sợ hè này sẽ không gặp mặt cậu được nữa."
Thật ra Nhiễm Văn Ninh vẫn còn có một chuyện muốn hỏi nữa, cậu đưa ra thắc mắc của mình với Hầu Thiên Hữu: "Anh từng nói rằng nó nằm trong đám mộng cảnh dưới tay chi nhánh Châu Á, thế vì sao người bên chi nhánh chính cũng chưa phát hiện ra tôi?"
"Đấy rõ ràng là do Hạng Cảnh Trung giấu cậu rất kĩ, hơn nữa vài nhân viên thuộc chi nhánh Châu Á được phân bổ xuống đội thứ hai cũng đã du di cho cậu mấy hồi." Hầu Thiên Hữu không ngừng cảm thán, tỏ vẻ vô cùng ao ước được như Nhiễm Văn Ninh, cậu đúng thật là quá may mắn mà.
"Cậu đừng cảm thấy để chi nhánh Châu Á chú ý tới mình là một chuyện tốt nhé, tốt nhất là cậu mạnh mẽ lên đi đã, xong rồi hẵng giao lưu với mấy người kia sau, nếu không cậu sẽ là một miếng thịt trên thớt mặc người chém gϊếŧ đấy." Hầu Thiên Hữu còn cố ý làm một động tác xẻo thịt nữa chứ.
"Cảm ơn anh." Nhiễm Văn Ninh biết rằng Hầu Thiên Hữu đã thật lòng với cậu lắm rồi, hắn thậm chí còn nói cho cậu rất nhiều chuyện mà xưa giờ cậu nghĩ mãi chẳng thông.
Hầu Thiên Hữu tỏ ý bảo Nhiễm Văn Ninh không cần phải cảm ơn mình làm gì: "Lỡ mà tương lai cậu có pro lên thì nhớ che chở tôi với nhé, dù gì tôi cũng yếu đuối như thế mà."
"Rõ ràng anh mạnh lắm mà, hơn nữa anh còn biết được cả vật dẫn giữa mộng cảnh và hiện thực nữa cơ, tôi nghi lắm, chả biết có phải anh là một chủ tọa hay không." Nhiễm Văn Ninh thật lòng thật dạ đáp, Hầu Thiên Hữu chắc chắn sẽ không cà lơ phất phơ giống như bên ngoài như vậy.
"Ha ha ha, tôi cũng đâu có khỏe như vậy hồi nào mô." Sau khi ngắt lời cậu, Hầu Thiên Hữu lại treo lên nét mặt giỡn hớt bình thường của mình.
Hầu Thiên Hữu cũng không có ý muốn giữ Nhiễm Văn Ninh ở lại mộng cảnh của mình quá lâu. Hắn khuyên Nhiễm Văn Ninh dăm ba câu, bảo nếu như ý thức của cậu đã nghỉ ngơi thật tốt rồi, cậu nên nhanh chân quay trở về hiện thực.
Sau khi tỉnh lại ở chi nhánh của đội thứ ba, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng phòng bệnh này hiện giờ chỉ có một mình mình mà thôi, ba người còn lại đều không ở đây.
Vì thế, cậu chỉ đành hỏi thử nhân viên phụ trách trông nom bọn họ. Người nọ nói với cậu rằng cậu ngủ nhiều hơn một ngày so với mấy người kia, hiện giờ, bọn họ đều đã rời khỏi bệnh viện rồi.
Do Nhiễm Văn Ninh đã thật sự bị thương rất nặng trong mộng cảnh này, cậu chỉ đành nằm xuống nghỉ ngơi thêm một chút. Mãi cho đến tối, Ngô Côn Phong mới xuất hiện trong phòng bệnh của Nhiễm Văn Ninh, cậu ta đến đây cốt chỉ để thông báo cho cậu nghe những bước xử lí tiếp theo đối với cái mộng cảnh này mà thôi.
"Tôi nghe người ta bảo rằng năng lực của cái mộng cảnh này y chang treo đầu dê bán thịt chó vậy đó, cơ mà Hầu Thiên Hữu cũng chẳng nói rõ xem như nào hết." Ngô Côn Phong ngồi cạnh cậu, còn chêm thêm mấy câu kiểu như Hầu Thiên Hữu cảm thấy Nhiễm Văn Ninh rất đáng được biểu dương, cả đám chỉ cần hi sinh mỗi mình cậu là mò được thuộc tính của cái mộng cảnh kia rồi.
Nhiễm Văn Ninh cạn kiệt khô quắt lời, chỉ còn nước tự nhận mình đen đủi mà thôi. Cậu còn hỏi thử Ngô Côn Phong xem lần vào mộng tiếp theo là khi nào, thế nhưng Ngô Côn Phong lại đáp rằng cậu ta cũng không rõ, còn phải chờ đội thứ ba phát thông báo cho nữa.
Mấy tên từ đội thứ hai như bọn họ cũng chẳng hề hay biết Hầu Thiên Hữu của đội thứ ba đã âu sầu đến nỗi sắp phát điên mất rồi.
Hầu Thiên Hữu đứng ở trong phòng ngủ của mình, tức giận lải nhải: "Rốt cuộc là ai phát cái mộng cảnh này xuống đây hử? Còn bảo là mảnh vỡ của mộng cảnh nữa cơ, bà cha nó chứ, có phải đang ép buộc tôi hay không?"
"Nhân viên liên lạc giữa chi nhánh bên đội thứ ba của mình với chi nhánh châu lục cũng tỏ vẻ không biết chuyện gì sất." Hôm nay Tào Tướng có đi hỏi vòng vòng, hỏi xong mới thấy được rằng việc cái mộng cảnh này được phân phối xuống đây đúng thật là có hơi bị kì kì.
Hầu Thiên Hữu ngồi trên giường, phát ra một tiếng cười lạnh: "Giả danh nhân viên để quẳng cái mộng cảnh này xuống cho mình cơ à."
"Thật ra cũng không phải đâu, chi nhánh chính đã làm theo quy trình bình thường rồi mà, cơ mà mấy loại tư liệu có liên quan đến giai đoạn đầu của cái mộng cảnh này cũng thật sự quá thưa thớt." Tào Tướng bổ sung một câu như thế.
Nghe xong lời giải thích của đội viên, Hầu Thiên Hữu cũng không lên tiếng đáp lời. Hắn rất để bụng cái người xa lạ mà mình từng gặp phải trong mộng hôm đó. Người kia bí hiểm khôn lường, cũng không biết anh làm thế nào để có thể đẩy sinh vật vừa mới tỉnh ở tầng thứ nhất về lại sâu trong mộng cảnh nữa.
Hơn nữa, năng lực "Biết" của Hầu Thiên Hữu cũng không thể nào dò thám được năng lực của người nọ, chuyện này khiến hắn đành rầu rĩ tự hỏi rằng liệu Thiệu Vấn Minh thứ hai có xuất hiện hay không. Nếu người kia ở phe bảo thủ, đấy là một loại tin dữ. Mặt khác, cái mộng cảnh này dường như đang cố gắng báo cho hắn một vài chuyện rất đáng sợ, cũng không biết sự thật có phải đúng theo như hắn nghĩ hay không.
"Anh rốt cuộc đã biết cái gì rồi?" Tào Tướng hỏi. Anh thấy Hầu Thiên Hữu vòng tay ôm chân mình rồi cứ ngồi ngốc ra trên giường mãi như thế.
Hầu Thiên Hữu cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên. Hắn đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mặt chăn, đáp: "Tôi chỉ cảm thấy mình nên đi cắt tóc, có thế thôi."
Vừa thấy Hầu Thiên Hữu như thế này, Tào Tướng đã biết đội trưởng của mình đang cố giấu diếm một vài chuyện. Thật ra, Hầu Thiên Hữu biết rất nhiều chân tướng, thế nhưng hắn lại không muốn nói ra. Hắn giải thích lí do của chuyện này như sau, "Vô tri có khi là một loại bảo vệ".
"Nhiễm Văn Ninh tỉnh rồi, hôm kia mình vào mộng tiếp ha." Tào Tướng kéo Hầu Thiên Hữu đứng dậy từ trên giường, sau đó dặn dò hắn nhanh nhanh tắm rửa rồi đi ngủ đi thôi. Tuy nhiên, Hầu Thiên Hữu lại rất mất tập trung, vì thế nên hành vi của hắn có hơi bị cứng còng cả lại.
Tào Tướng cau mày, ca cẩm: "Tôi qua đội thứ ba của anh có phải là để làm bảo mẫu cho anh không vậy?"
"Tôi thấy đúng rồi đó, Tào đẹp trai à, cậu coi coi, tôi đâu có miếng sức chiến đấu nào đâu, cũng chẳng có kĩ năng sinh hoạt luôn." Hầu Thiên Hữu dứt khoát xụi lơ cả người, cứ y chang một kẻ tàn phế vậy.
Vừa mới đi qua đi lại được mấy bước, Hầu Thiên Hữu lại đột nhiên chôn chân tại chỗ. Hắn nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm: "Năng lực của tôi không ngăn cản được bất kì ai hết, chuyện của Thiệu Vấn Minh ngày ấy, tôi thật sự quá vô dụng."
"Đủ rồi, anh cứ tiếp tục giả vờ không biết là được thôi." Tào Tướng trực tiếp xách Hầu Thiên Hữu vào phòng tắm.
Sau khi nghe người ta bảo rằng nhiệm vụ vào mộng sẽ tiếp tục được tiến hành vào ngày hôm kia, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong dứt khoát nghỉ ngơi, chờ đợi cả một ngày. Vào hôm làm nhiệm vụ, lúc trông thấy Hầu Thiên Hữu, Nhiễm Văn Ninh rất muốn hỏi hắn xem xem vì sao họ lại phải tiếp tục thăm dò cái mộng cảnh này, rõ ràng nó rất có thể là một mộng cảnh chính mà.
Tuy nhiên, Hầu Thiên Hữu cũng không giải thích gì quá nhiều, hắn chỉ nói rằng mình phải nghe theo sắp xếp từ cấp trên. Sau khi nhận được miếng gỗ quan tài từ tay nhân viên phụ trách, đội trưởng đội thứ ba đã ngắm nghía nó rất lâu.
Cuối cùng, Hầu Thiên Hữu cũng chẳng nói thêm điều chi, hắn vẫn làm theo đúng quy trình, vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna" trước. Tất cả bọn họ đều có dự định vào trong cái mộng cảnh đặc thù kia nhờ vào mộng cảnh công năng Dear Anna này.
Bọn họ đã đặt tên cho nó rồi, nó tên là "Biệt thự trong rừng".
Tuy nhiên, bọn họ đã đứng một hồi lâu trên mặt nước của Dear Anna nhưng mãi mà vẫn chưa thể nào tiến vào "Biệt thự trong rừng" được.
Tào Tướng tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó liếc nhìn Hầu Thiên Hữu một cái, lúc này, anh mới nhận ra rằng đội trưởng nhà mình đang trầm tư suy nghĩ việc gì đó. Cảm nhận được tầm mắt của ba người còn lại, Hầu Thiên Hữu mới mở lời: "Đừng vào nữa, cái mộng cảnh kia thức tỉnh rồi."
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ngô Côn Phong lấy làm lạ, bèn hỏi thăm.
Hầu Thiên Hữu còn chưa kịp nói rõ, Tào Tướng đã trực tiếp giải thích trước: "Có một vài mộng cảnh có thời gian tồn tại rất ngắn, chuyện này rất đỗi bình thường. Hai cậu đã vất vả trong nhiệm vụ lần trước rồi ha."
Kinh nghiệm làm việc trong mộng cảnh của Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cũng không phong phú như người bên đội thứ ba, hai tên bọn họ bèn gật gù đồng ý với lời giải thích của Tào Tướng. Sau khi hai người bọn họ biến mất trong "Dưới ánh trăng, Dear Anna", Tào Tướng và Hầu Thiên Hữu vẫn đứng sững lại tại chỗ, chưa hề rời đi.
"Anh sớm đã biết rồi?" Tào Tướng hỏi đội trưởng nhà mình.
Hầu Thiên Hữu gật đầu mấy cái: "Vừa mới thấy tín vật của nó là tôi biết rồi."
Tương tự như việc mà người xa lạ kia từng nói với hắn hồi họ còn kẹt ở "Biệt thự trong rừng", thời gian tồn tại của cái mộng cảnh này cũng không quá dài, nó giống hệt như mộng cảnh công năng "Hộp đồ chơi" của khi trước, họ chỉ có thể thăm dò nó một lần, sau đó nó sẽ mất tăm mất tích.
Hầu Thiên Hữu bảo Tào Tướng tỉnh lại trước. Trong lúc ngắm nhìn vầng trăng sáng dìu dịu của Dear Anna, hắn biết rõ có một số người muốn ép hắn tỏ rõ thái độ và lập trường của mình thông qua nhiệm vụ trong cái mộng cảnh lần này.
Hắn không thể giả vờ ngu ngơ được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.