Edit: Ngự Chi Tuyệt
Phạn Già La xách một túi bánh mì trở lại khu đô thị Vịnh Ánh Trăng, từng bước đi lên cầu thang xoắn ốc. Tòa nhà số 1 vào ban ngày khác hoàn toàn với ban đêm, giống như một con thú đang say ngủ, yên tĩnh đến hơi quỷ dị. Tội ác ẩn giấu trong những căn nhà ở tầng 4, tầng 7 và tầng 14 đều như chưa từng tồn tại, hoàn toàn biến mất dưới ánh mặt trời gay gắt.
Nhưng ở tầng 17 lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hai người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đang gặng hỏi người phụ nữ sống ở tầng này, một cô gái đeo mắt kính đang che chở đứa con trai của người phụ nữ đó ở phía sau, vừa cẩn thận vừa đau xót mà khẽ vuốt những vết bầm trên tay cậu bé.
Giọng của người phụ nữ ở tầng 17 rất lớn, thái độ cũng cực kỳ tồi tệ, cứ lặp đi lặp lại: "Tôi đánh con trai mình thì sao, bộ phạm pháp chắc? Nó không nghe lời mà tôi còn không được dạy dỗ nó nữa hả?"
Cô gái đeo mắt kính tức giận phản bác: "Cô dạy đó là dạy dỗ hả? Đó là ngược đãi! Ngày nào Dương Dương cũng mang một thân đầy vết thương đi học, hôm nay còn quá đáng hơn, tấm lưng bầm tím hết, bác sĩ nói thằng bé bị đánh rất dữ, ngay cả nội tạng cũng bị chấn thương! Đây là giấy khám sức khỏe, cô xem cho kỹ đi! Cô coi con ruột của mình như kẻ thù mà đánh, cô còn xứng làm mẹ sao? Nếu tôi vẫn không báo cảnh sát bắt cô thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-cam/1042248/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.