Edit: Ngự Chi Tuyệt
Đương khi Tống Duệ và Trang Chân đang nói chuyện, Liêu Phương nhận được quà tặng vừa ý lặng lẽ đẩy cửa ra, bước vào phòng máy. Mỗi lần kết thúc thẩm vấn, tiến sĩ Tống Duệ sẽ tiến hành lập hồ sơ toàn diện về tội phạm, cô muốn nghe thử đánh giá của tiến sĩ về Phạn Già La, và hơn hết là muốn biết đối phương là một người như thế nào.
Những cảnh sát có cùng ý tưởng với cô cũng không ít, vì vậy, chỉ trong chốc lát phòng làm việc đã đông nghịt người, Lưu Thao, La Hồng, tiểu Lý, tiểu Lưu, ngay cả Dương Thắng Phi lúc nãy chạy mất dạng cũng quay lại, hiện tất cả đang dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm Tống Duệ.
Toàn bộ tâm trí của Tống Duệ đều bị thu hút bởi thanh niên trên màn hình, y chỉ vào hắn, nói một cách chậm rãi: " Sáu giác quan, bảy giác quan và tám giác quan, đây đều là một phần lý luận của Phật học, chúng đề cập tới phương diện ý thức của con người, nhưng lại sâu xa hơn ý thức nhiều. Đúng như lời Phạn Già La nói, người bình thường chỉ có sáu giác quan, đó là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Giác quan thứ sáu - ý thức, là hệ thống nhận thức cao nhất của một người, người có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén sẽ có thể làm được rất nhiều điều mà người bình thường không làm được, ví dụ như tránh hại tìm lợi, biết trước tương lai vân vân."
Mọi người nghe tới đó đều gật đầu liên tục, dù sao loại giác quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-cam/1042210/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.