"Vui nhỉ?". Tiếng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên. Giang Mộc Nhiên và Hàn Thanh ngẩn ngơ quay ra nhìn nhau. Giang Mộc Nhiên cố nặn ra một nụ cười trông rất khó nhìn."V....Vui!". Nói xong mới biết mình lỡ lời, cô đành vội vã sửa lại."Xin lỗi, anh tìm tôi có việc gì không?".
"Ai bảo tôi tìm cô?". Tịch Thế Ngôn cười nhưng trong mắt lại không hề có chút bỡn cợt. Giang Mộc Nhiên nghe xong thì rơi vào trạng thái ngượng ngập. Đang không biết phải làm thế nào, bỗng dưng Tịch Thế Ngôn xông thẳng vào hầm.
"Cái hầm này cũng rộng phết nhỉ? Ở dưới này cũng thông thoáng, không như ở dưới ngôi mộ nào đó, đúng không?". Nói đến câu cuối cùng, anh đột ngột quay phắt về phía cô và Hàn Thanh.
"Quá khen!". Giang Mộc Nhiên cố giữ bình tĩnh nhất có thể. Cô mỉm cười nhìn anh."Vậy anh đến đây tìm ai?".
Tịch Thế Ngôn bật cười, dáng vẻ rất nho nhã. Anh nhìn sang Hàn Thanh, hơi nhướng mày."Xin hỏi, tiểu thư đây là thiên kim nhà ai?". Hàn Thanh hơi giật mình vì đột nhiên bị "thẩm vấn" nên lập tức quay sang Giang Mộc Nhiên. Giang Mộc Nhiên hơi nhíu mày:"Quân tử không nói vòng vo. Anh đến đây với mục đích gì?".
Trên mặt Tịch Thế Ngôn thoáng qua một tia bất ngờ, không ngờ cô gái này lại có thể thẳng thừng chất vấn mình như vậy. "Tôi hỏi cô, hôm đó ai là người vả một cú đau điếng vào mặt tôi?"
"Anh nhỏ mọn thế? Chỉ mỗi việc cỏn con thôi mà, có cần thù dai thế không? Lúc đó anh cũng tha tôi rồi cơ mà? Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-cam-dtl12484/154230/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.