Giang Mộc Nhiên chạy lên tầng thượng ngồi hóng gió cho bay mùi máu tanh. Đang suy nghĩ sự đời, bên cạnh có một tiếng nói cất lên:"Này, cô hay thật đấy, tôi cứu cô mà cô để tôi một mình đánh nhau với chúng à? Tôi chết thì sao?"
Giang Mộc Nhiên bình thản quay sang, một chàng trai tay đầy băng gạc nhưng khuôn mặt vẫn tươi như hoa đang nhìn cô. Cô thản nhiên đáp lại:"Tôi gọi cảnh sát rồi mà?!". Mặt anh ta đen lại, gọi cảnh sát nhưng anh ta vẫn bị dính mấy chưởng từ bọn kia, gãy mỗi tay là kết quả quá tốt, nhưng sao cô gái này lại không có chút áy náy nào nhỉ?
"Nói tóm lại, tôi đã cứu cậu. Các cụ đã dạy rồi, ăn cháo không nên đá bát!"
"Tôi không nhờ cậu giúp!"
"Cậu! Nhưng tôi cứu cậu có nghĩa là đã có công rồi, hơn nữa còn bị đánh thảm thế này nữa, cậu thật sự không có một chút thương xót cho anh trai đáng thương này à?"
"Không!"
"Cậu!!!!!! Tức chết tôi rồi!". Anh ta thở phì phò, dáng vẻ đáng yêu đến nỗi Giang Mộc Nhiên cũng phải bật cười. Anh thấy thế thì điều chỉnh lại hơi thở, lẩm bà lẩm bẩm "mất hết thể diện của ông đây rồi" rồi lịch lãm đưa tay không bị gãy ra:"Tôi tên Diệp Dương, 12A4, là hotboy của trường 3 năm liên tiếp....".
Diệp Dương còn chưa nói hết, Giang Mộc Nhiên đã ngắt lời anh:"Tôi không bảo cậu giới thiệu, càng không bảo cậu giới thiệu chi tiết như vậy, càng không cần cậu khoe cậu là hotboy, đối với tôi, người nào cũng giống nhau thôi."
Cứ ngỡ Diệp Dương sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-cam-dtl12484/154227/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.